MƯỜI GIỜ RƯỠI ĐÊM HÈ - Trang 93

đến với anh và nàng đây.
- Em đẹp quá, trời ơi, em đẹp quá.
Hoặc có lẽ không một lời nào sẽ được thốt lên cả.
Việc Rodrigo Paestra tự sát trong cánh đồng lúa mì lúc tờ mờ sáng có thể
dự kiến được. Trong hoàn cảnh dằn dọc, với tiếng cót két của những chiếc
xe ba gác, trời mỗi lúc một nắng nóng thêm, khẩu súng kia cồm cộm trong
túi khiến hắn nằm cũng vướng, ngủ cũng vướng đã làm cho hắn nhớ đến
cái chết phước lành mà cho đến bây giờ hắn đã lơ đễnh quên mất. Maria
ngủ. Chị tin chắc là mình ngủ. Nếu chị khăng khăng, có thể nói chị còn
nằm mơ nữa cơ. Nhưng chị không khăng khăng. Chị không nằm mơ. Thật
tuyệt vời khi phát hiện ra là mình thức, chị bỗng nhiên rất bình thản. Thế
ra là chị đã không ngủ.
Pierre vùng ra khỏi chiếc giường trước tiên. Claire khóc. Claire vẫn còn
khóc vì khoái lạc lúc Pierre vùng ra khỏi giường.
- Cô ấy biết hết – anh nói – Dậy đi em!
Thế là những giọt nước mắt của Claire dịu bớt đi.
- Anh tin như thế ư?
Anh tin như thế. Anh đã quần áo nghiêm chỉnh bên cạnh nàng vẫn còn trần
truồng. Rồi anh quay về phía cửa sổ và nhắc lại là cần phải ra đi.
- Anh không yêu em à? – nàng hỏi.
Giọng nàng ỉu xìu. Anh bảo nàng:
- Anh yêu em. Anh đã yêu Maria. Và em.
Qua khung cửa sổ phong cảnh đã dịu lại. Anh không muốn biết là nàng
vùng ra khỏi giường. ánh nắng đã chiếu xiên xiên. Trong lúc họ ái ân với
nhau, bóng những cây ô liu đã bắt đầu ngả dài ra. Cái nóng có phần giảm
bớt. Maria đâu? Maria có nốc rượu cho đến lăn ra chết hay không? Cái đức
tuyệt vời uống dễ dàng, chết dễ dàng của Maria có dẫn chị vui nhộn đến
những cánh đồng lúa mì xa tắp theo gương Rodrigo Paestra hay chưa?
Maria, người phụ nữ ấy nay ở đâu?
- Mau lên – Pierre nói – Dậy đi em!
Nàng đã xong xuôi. Nàng khóc.
- Anh không yêu Maria nữa – nàng hét lên – Anh hãy nhớ lại, anh không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.