MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 119

trong. Chúng tôi đi dưới rặng phượng vĩ với tàn lá xanh um trải rộng làm
rợp mặt đường. Nước hồ Tây bàng bạc lô xô mấy chiếc thúng câu bập bềnh
trong không gian im vắng. Một bên, hồ Trúc Bạch, màu nước ngăn ngắt với
lớp váng rêu úa vàng dạt vào thành xi-măng xây quanh mép hồ. Quỳnh Dao
bỗng khoát tay chỉ về phía xóm lá, bên kia hồ Trúc Bạch – Bính ở trong
xóm ấy, nhưng vào đó không chắc gì gặp, nó thường ở nhà M… trên đê.
Nghe Dao nói, tôi chợt nhớ đến mấy câu thơ của Bính gửi chị Trúc:

“Nhà em ở cuối kinh thành
Giữa hồ Trúc Bạch nước xanh màu chàm
Dịp nào chị có qua thăm
Cho em lần nữa chiếc khăn lụa hồng
Cầm cho hai tháng là cùng
Khóc như em, mấy khăn hồng chẳng phai!"

Tâm sự của Bính là tâm sự đầy nước mắt, do đó, lời và hơi thơ của Bính
làm người đọc dễ cảm, dễ thuộc.
Tôi đã gặp Bính ở nhà M… thật. Đây là lần thứ hai và cũng là lần chót. Tới
nay Bính đã đi sâu vào lòng đất, gia tài để lại cho cuộc đời tuy không vĩ đại
nhưng cũng đủ chứng minh giá trị của một thi nhân trong lịch sử Văn học
Nghệ thuật Việt Nam. Vì là buổi gặp mặt lần đầu, hơn nữa, trong căn phòng
chật chội còn có nhiều người khác nên tôi và Bính chỉ trao đổi vài câu xã
giao thông thường. Cuộc “diện kiến” này chẳng mang lại cho tôi một thích
thú gì cả.
Với tôi, Bính vẫn chỉ được coi như biết mà chưa quen. Sau đó ít lâu tôi
nghe tin Bính đã bỏ quê hương vào Nam tôi mới hối tại sao không cố gặp
nhau để trở nên thân như các bạn khác dù cho sự tìm kiếm góp bạn lúc ấy
không phải điều khó.
Ngày đó, tôi đương theo học mỹ thuật, chỉ yêu văn học mà chưa làm văn
học. Sự giao du của tôi với anh em làm văn học lúc ấy cũng chỉ do chút
cảm tình văn nghệ mà thôi. Nhưng chẳng phải vì không thân mà tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.