MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 226

của núi rừng Nông Cống. Xa hơn một chút, lùi về phía sau một chút, in hẳn
lên nền trời: Luân.

Tôi thầm cám ơn bà cụ bán hàng tôi gặp ngoài đường lớn. Không có cái
ngón tay chỉ đường quý báu của bà cụ, tôi đã tiến sâu mãi vào phía núi
biếc, tôi đã không tạt vào con đường nhỏ, tôi đã không đến đứng dưới chân
ngọn đồi này, tôi đã trở về căn nhà lạnh lẽo của cơ quan, phía bên kia sông
Mã. Tôi đã không bao giờ, không bao giờ nữa, gặp lại được Luân. Đất
rừng mời đốt rẫy, cỏ chất từng đống lớn vàng cháy giữa những thân cây bị
đào bật lên, còn cả gốc rễ và những cành lá tươi. Một lối đi nhỏ của chân
người giẫm lên, còn mới.

Đến lưng đồi, tôi đứng lại. Thằng Tạo nhận ra tôi trước nhất. Nó lập tức
chạy bay xuống, vừa chạy vừa ngoái cổ lại la lớn: “Anh Trí, anh Trí”. Tôi
chỉ kịp đỡ cái đà người nó đâm sầm vào mình. Thằng Tạo nắm chặt lấy cổ
tay tôi, kéo tôi lên, miệng vẫn la lớn: “Anh Trí, anh Trí”. Rồi tất cả mọi
người đều nhận ra tôi, và, trừ Luân, đều reo lên: “Anh Trí, anh Trí”. Tôi
cười, nhưng tròng mắt đã rưng rưng. Cuộc chiến tranh lâu dài với những
kỳ diệu chồng chất nếu có gỡ lại được một phần nào, cái phần khiến con
người còn chịu đựng cái tác động huỷ phá ghê khiếp của nó, là ở cái nét
đẹp ánh lên của những phút gặp lại nghẹn ngào và tủi mừng đến ứa nước
mắt như vậy đó. Người ta xa nhau, không nhìn thấy nhau sau bức tường
lửa đạn. Tưởng rằng đã chết, đã mất. Thấy nhau bất ngờ như thấy kẻ đã
chết rồi lại vừa sống lại. Tôi chào mọi người, trao bạc đà cho thằng Tạo.
Nó đón lấy và khệ nệ đi lên đỉnh đồi. Cả gia đình cụ Chánh đứng vây lấy
tôi, mỗi người, trừ Luân, hỏi tôi một câu. Cụ Chánh nói với cụ Bà tôi đen
và gầy đi nhiều. Chị Mùi hỏi tôi từ đâu đến, sao biết gia đình chỉ ở đây, anh
Mùi hỏi tôi bây giờ làm gì. Duy có Luân từ lúc thấy tôi là không nói một lời
nào. Luân đứng đó, hai tay buông thẳng, chân như chôn chặt xuống đất,
đôi mắt đen láy mở to trên khuôn mặt nửa như muốn cười, nửa như muốn
khóc của Luân. Thái độ yên lặng chỉ có tôi hiểu, làm lầm mọi người. Chị
Mùi thì bảo Luân: “Anh Trí đấy mà!”. Cụ Chánh thì bảo tôi: “Em Luân,
cậu Trí nhớ không!”. Tôi đáp: “Có nhớ ạ” và lách mọi người tôi đi lại phía
Luân. Tôi nhìn cái khuôn mặt nửa muốn cười nửa muốn khóc của Luân mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.