MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 227

sự kinh ngạc còn in lên gần như một niềm đau đớn. Tôi muốn nâng hai tay
đỡ lấy khuôn mặt ấy, mười ngón tay tôi cưỡi lấy hai gò má ấy, tôi muốn ôm
chặt lấy Luân, ôm thật chặt cái thân thể yêu dấu, tôi muốn hôn vào đôi mắt
kinh ngạc, tôi muốn nói với Luân một hơi, không ngừng, một câu nó thật
dài, không bao giờ hết. Tôi muốn nói với Luân, đau xót và thành thật nói,
câu nói tôi muốn gửi không riêng gì cho Luân mà cho tất cả những người
thiếu nữ Việt Nam, qua hình ảnh Luân lúc đó. Những người thiếu nữ xấu số
của một đất nước hiền hậu như họ không bao giờ thích hợp với một không
khí chiến thời nào.

Tôi muốn bảo Luân, tôi muốn bảo: Anh xót thương em những đêm dài
trong núi, dưới mái nhà sàn cơ quan, trên những con đường hầm hố vết
thương, những xóm làng huỷ phá, trên những thềm nhà cỏ hoang phủ kín,
trên những vì tường đổ gục, trên những thân cây chặt đứt, qua những chân
cầu đổ nghiêng, trong hầm trú ẩn máy bay. Tôi muốn bảo Luân, anh xót
thương em đêm giã từ Hà Nội ra đi nhìn về Hà Nội cái rừng lửa cháy, buổi
chiều đứng trên con đê Hồng Hà, buổi trưa về thăm lại Hưng Yên. Buổi ra
đi bãi ấy còn xanh biếc ngô non, buổi về chỉ thấy mênh mông phù sa kín
nhoà bãi cũ. Tôi muốn bảo Luân, anh xót thương em trên những đầu ngón
chân anh đi, cái hình ảnh xót thương lăn theo sỏi đá dọc đường, nằm trên
từng cột cây số từng nền luỹ tre xanh, chảy theo mặt nước lúc xuống đò qua
sông, khuân theo lòng đường xuống đò lên bộ, từng buổi sớm xuống suối
rửa mặt, cái hình ảnh xót thương trong veo trên nền sỏi trắng, từng buổi
chiều không biết đi đâu, cái hình ảnh xót thương bát ngát đầy chiều.

Tôi muốn bảo Luân, anh nhớ đến em trong tiếng súng ban đêm, những vệt
lửa dài cháy vào bóng tối, lúc bỏ núi sau lưng cái hình ảnh xót thương còn
mang hình trái núi, lúc xuống đồng bằng trước mặt cái hình ảnh xót
thương đã mang hình những ngọn lửa dài, lúc anh muốn chết, lúc anh
muốn sống, lúc tuyệt vọng tối đen vực thẳm, khi tin yêu sáng chói mặt trời,
lúc nhìn xa cái hình ảnh lớn theo ngút mắt, lúc tưởng gần cái hình ảnh thu
cũng nhỏ vào một góc trái tim như một tấm hình kỷ niệm.

Nhưng tôi không nói được một lời nào. Tôi cũng đứng sững đó trong nỗi
xúc động mãnh liệt chưa từng cảm thấy. Tôi đứng sững đó, tôi đang sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.