MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 228

một trong những phút giây xúc động nhất của đời tôi, tôi tưởng đã chết rồi
những niềm xúc động. Khuôn mặt yêu dấu của Luân cứ lớn dần, lớn dần,
như khởi đầu là một phiến trời thật nhỏ sau một khung cửa hẹp, một hẻm
núi, bây giờ ra ngoài khung cửa, khỏi hẻm nũi cái phiến trời nhỏ đã lớn
thành cả một vùng mênh mông, tôi ngắm nhìn nỗi vui mừng của tôi mênh
mông trong đó.

Rồi đáy mắt Luân thoáng lên một ánh lửa. Tôi nhận cái ánh lửa ấy như một
tiếng chào thầm, một sự đáp lại yên lặng. Luân nhìn tôi như thế, đoạn Luân
cúi đầu xuống và quay gót đi trở lên.

Chúng tôi lên theo. Căn nhà lớn dựng trên đúng đỉnh đồi trọc nhìn xuống
một căn thứ hai, phía tay trái, nhỏ hơn, tôi đoán là nhà bếp. Cả hai cùng
mới cất. Mái lá tươi nằm trên những cột nhà là những thân cây rừng.
Tường vách là những tấm phên đan hình mắt cáo, nhiều tấm còn chưa trát
đất. Thằng Tạo bưng lại cho tôi một bát nước chè tươi nóng. Anh Mùi quấn
cho tôi một điếu thuốc lấy ra ở một cóng sành nhỏ dưới gầm giường; điếu
thứ hai anh quấn cho cụ Chánh, điếu thứ ba cho anh. Chúng tôi cùng châm
lửa và thở ra những đợt khói tan bay mau chóng trong gió rừng buổi chiều
lồng lộng thổi qua. Vẫn xa hơn mọi người một chút, vẫn một thái độ yên
lặng. Luân ngồi yên trên một góc giường giữa cái vui vẻ ồn ào của mọi
người, như đắm chìm vào một suy nghĩ riêng tư thầm kín. Lúc tôi trả lời cụ
Chánh là trên đường đi tìm địa điểm an toàn cho cơ quan tôi tình cờ qua
đây, Luân đột nhiên đứng dậy đi ra. Tôi nhìn theo Luân đi khuất về phía
căn nhà bếp. Mọi người, trừ tôi hình như không ai để ý đến sự bỏ đi bất
thình lình của Luân, đã mỗi người một câu kể lại cho tôi nghe về những lần
di chuyển gian khổ, những ngày tháng lênh đênh điêu linh kể từ ngày tản
cư khỏi thị xã Hưng Yên, về vùng Ân Thi, rồi từ Ân Thi sang Đồng Năm,
Cống Thần, Hồng Phú, qua Liên khu 3 vào Thanh Hóa, chợ Rừng Thông,
phủ Thiệu Hóa, với hình ảnh những căn nhà mới dựng lên chưa ấm hơi
người đã bị bom đạn đốt cháy tan tành ở những thị trấn năm ấy, khiến cho
gia đình cụ Chánh – chạy trốn lửa đạn đuổi theo, đánh xuống như một kẻ
thù dai dẳng – cố tìm cho được một đất sống thực an toàn đã phải tìm đến
khoảng đồi trọc giữa vùng núi rừng hoang vu này. Kiểm điểm lại đoạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.