MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 74

Chao ôi!
Biển rộng âm thầm
Thấy trời sâu mù mịt
Bốn bề sóng vỗ
Tứ phía mây giăng
Đó có thương đây nhờ sợi xích thằng
Nhất tâm như thiết thạch, chớ có cợt gió trêu trăng tôi buồn…

Từ dưới nhà, trong cảnh mưa đêm lai rai, một tiếng hò nổi lên:

Thuyền chìm đáy nước
Con cá lừng đừng lặn lội
Ngẩng mặt trông trời
Nhạn ngẩn ngơ sa
Ví dầu thiếp có đắm nguyệt say hoa
Có ông trời cao soi xét, anh chớ thiết tha mà đau lòng.

Tri kỷ phương trời… Hai con đò nát gặp nhau… Mặc cho trời cứ đổ…
Thế là xong, bàn tay định mệnh đã thắt mối cuối cùng để ràng buộc hai
kiếp người chung số phận. Phù dung và nhan sắc đã dìm đời Vũ Bằng chìm
sâu nữa vào quê nâu hương khói. Tương lai, tương lai là của kẻ khác, đối
với Vũ Bằng trong thời gian đó chỉ có nhan sắc tan vàng nát đá của Liên
Hường và Phù dung diễm ảo sương khói vây quanh. Biết bao oan khổ do
thuốc phiện gây nên, đã có bao nhiêu người cai thuốc. Ai cai được, ai
không và ai còn, ai mất?
Vũ Bằng sau mấy năm “bê bối” thuốc sái luôn luôn bị hình ảnh người cô
chập chờn ám ảnh hoài trong tiềm thức làm nhức nhối đời sống. Vũ Bằng
quyết định phải cai. Vũ Bằng cai thực. Sự chia tay giữa Vũ Bằng với nguồn
thương nhớ Phù dung tiên nữ quả thực có đau đớn, day dứt. Vũ quân uống
thuốc cai rồi thả cuộc đời vào đam mê đàn bà và rượu, mong tìm quên
trong vui mới. Không được, không thể nào được vì thuốc phiện có ma. Đôi
lúc giận quá, Vũ Bằng đã oán trách ông Trời sao lại cho mình gặp Liên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.