MƯỜI KHUÔN MẶT VĂN NGHỆ - Trang 77

Vịt đực, cũng như bút hiệu Cô Ngả Ngửa, Thiên Thủ, Vạn Lý Trình khi
viết đả kích.
Trong lúc mạn đàm tôi hỏi anh về ý nghĩa bút hiệu Tiêu Liêu mà anh đã
chọn khi mới bước vào nghề, anh cho biết cụ cử Mai Đăng Đệ đã lấy ở
Trang Tử, thiên Tiên Dao: “Tiêu Liêu sào lâm, bất quá nhất chi, yến thử ẩm
hà bất quá mãn phúc” (Chim Tiêu Liêu làm tổ trong rừng chẳng qua một
cành cây, cũng như chuột đồng uống nước sông chẳng qua đầy một bụng
nhỏ – câu này lấy cái ý khiêm tốn để chữa lại cái to lớn của tên mình). Còn
bút hiệu Vạn Lý Trình là do anh tự chọn, dựa vào điển “Bằng trình vạn lý”
với ý “Cánh chim bằng chín vạn những chờ mong”.
Vũ Bằng đã có trên năm chục cuốn sách được xuất bản do anh và các nhà
Trung Bắc Chủ Nhật, Tân Dân, Phạm Văn Tươi, Thế Giới, Nguyễn An
Ninh, Nam Chi Tùng Thư và cơ sở xuất bản Phạm Quang Khai. Vũ Bằng,
nhà văn rất nhiều đam mê, đam mê các thú vui phong lưu cũng như nghệ
thuật. Anh chơi thứ nào cũng đến nơi đến chốn. Vũ Bằng rất thận trọng
trong vấn đề giao tế. Vũ Bằng viết dí dỏm và khoẻ thế mà thực ra anh lại ít
nói, lúc nào cũng giữ ý tứ, không hay suồng sã. Vì là cái “nghiệp” nên
không lúc nào Vũ Bằng rời bỏ nghề văn, nghề báo. Theo anh cái nghề này
nó mới lạ luôn luôn và được giao thiệp rộng rãi với mọi giới. Cái vui của
đời viết văn, làm báo tuy không được sung sướng về vật chất, nhưng về
tinh thần thì sảng khoái lạ lùng, nhất là thời kỳ làm báo Công dân, Vịt đực.
Nhưng nói vậy không có nghĩa tuyệt đối, vì cái gì cũng có mặt trái của nó.
Vũ Bằng đau khổ về “nghiệp” cũng lắm, chẳng phải chỉ có thuốc phiện
hành hạ anh mấy năm trời, mà chính thực, nghề văn không nuôi nổi kẻ làm
văn, nhất là lại “đèo bồng một gánh thê nhi”. Vũ Bằng thường buồn vì sinh
kế, chỉ lo chạy tiền, không có thì giờ viết lách. Bản chất Vũ Bằng thích
hưởng lạc hơn làm việc. Anh thường nại lý do để tự bào chữa: không tiền
chán quá, không viết; lúc có tiền, no rồi viết làm gì cho mệt xác; tiền ít,
cũng không viết, cho rằng ít tiền thì giải quyết được gì? Có một thời gian,
Vũ Bằng bỏ viết. Sau này viết lại cũng chỉ vì túng thiếu; nếu thừa ăn, thừa
mặc tội gì viết, viết thế đủ rồi!
Vũ Bằng thích sống một đời sống nhiều đam mê, dù là tội lỗi, hơn đạo đức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.