MƯỜI NGÀY - Trang 19

phạm mọi người chúng ta. Ngay ở những nơi này, cũng chỉ có độc tiếng
kêu gào mà thôi, những người này đã chết: những người kia sắp chết, và
nếu còn lại người để khóc, thì đâu đâu cũng chỉ nghe thấy tiếng rên xiết
thương đau. Trở về nhà (không biết các chị có cảm thấy không?), khi đầy tớ
gia nhân đông đúc của mình chỉ còn lại một chị người hầu, tôi đâm sợ, tôi
cảm thấy tất cả tóc tôi dựng đứng, dù đi qua hay đứng ở phòng nào tôi cũng
hình như thấy bóng ma những người chết trong nhà. Họ không còn bộ mặt
ngày thường nữa, mà mang một cái vẻ ghê sợ vớ được không biết ở đâu,
khiến tôi lạnh toát cả người. Ở lại nhà thờ, ở ngoài nhà thờ hay ở nhà mình
là một điều sai lầm, tôi nói thực với các chị như vậy, lại càng sai lầm hơn
khi trong tất cả những người có phương tiện đi và có nơi ẩn náu, hình như
chúng mình ]à những người cuối cùng ở lại. Tôi tưởng đã thấy và người ta
đã đôi khi nói với tôi về những người sống sót hiếm hoi kia rằng, chẳng
phân biệt phải trái gì hết, đi riêng lẻ hay thành đoàn và đêm cũng như ngày,
nhiều người chỉ thấy thích là vớ ngay lấy sự vui thú nào lôi cuốn nhất đối
với họ. Tôi không phải chỉ nói về những người ngoài đời mà thôi đâu.
Những người tự giam hãm trong nhà tu bắt đầu tin rằng hành động như
những người khác là bình thường và lịch sự. Thoát khỏi mọi sự phục tùng
của pháp luật, lao vào những lạc thú xác thịt, họ tưởng làm như vậy là lẩn
tránh những đau khổ của chúng ta, và họ đắm mình vào trác táng và trụy
lạc. Vậy đứng trước cái gương sờ sờ như thế, chúng ta phải làm gì trong
thành phố? Chúng ta chờ đợi gì? Chúng ta theo đuổi giấc mơ nào? Tại sao
chúng ta chậm chạp và lười biếng hơn tất cả các công dân còn lại trong việc
tự cứu lấy mình? Chúng ta cho mình kém tất cả những người khác ư?
Những sợi dây ràng buộc thân thể với đời sống ở ta bền chắc hơn những
người khác chăng, và cho phép ta coi khinh tất cả những gì có sức mạnh tấn
công chúng ta chăng? Thế là sai. Chúng ta tự lừa rối mình. Nếu nghĩ như
vậy thì chúng ta điên rồi? Các bạn hãy thử nhớ lại bản chất và đức tính của
tất cả những người bạn trai hay bạn gái trẻ, đã là cái nạn nhân của cái tai
ương khốc liệt, các bạn sẽ thấy có phải lời tôi nói là chuyện hiển nhiên
không? Chúng ta đừng vì quá thẹn thò hay quá kiêu hãnh mà để cho mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.