MƯỜI NGÀY - Trang 219

khi thấy cần, đánh một giấc ngủ trưa. Cô nàng ở bên trên tháp, kiếm một
niềm an ủi nhỏ nhoi trong sự mong mỏi điên dại. Nhưng cô khổ sở quá đỗi
và muốn ngồi. Cô nép mình vào phần tường còn cho một chút bóng râm.
Chìm đắm vào những ý nghĩ chua xót nhất và chờ đợi. Những suy nghĩ của
cô bị nước mắt cắt đoạn. Khi thì cô hy vọng, khi thì tuyệt vọng thấy chàng
giáo đồ mang áo xống đến cho mình. Óc tưởng tượng của cô vẩn vơ từ ý
muốn này sang ý muốn kia. Bị những thử thách và đêm trắng vừa qua đánh
quỵ, cô ngủ thiếp đi.

Mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Những tia nắng rát chiếu thẳng xuống, quệt

vào làn thịt mềm hở hang và yếu ớt, cái đầu không gì che đậy. Nắng nóng
bỏng quá, nên tất cả những phần mình phơi ra không khí khô cháy đi và
còn phủ hàng đống những vết nứt nẻ nhỏ nữa, nóng chín người đến nỗi
đắm vào giấc ngủ, cô bắt buộc phải tỉnh dậy. Cảm giác cháy rát làm cô cựa
quậy một chút. Vì sự vận động ấy, cô thấy như tất cả lớp da chín của mình
nở tung và nứt ra, như một tấm da cừu khô, mà ta nghe kêu lắc rắc khi
người ta căng nó. Tệ nữa, cô nhức đầu hết sức tưởng như người ta bổ vỡ
nó, điều đó là tất nhiên. Trên tháp, đất đắp nóng đến nỗi chân cô, cũng như
phần còn lại của thân cô không tìm được chỗ đặt yên. Không thể ở nguyên
tại chỗ, cô vừa khóc vừa đi từ chỗ này sang chỗ nọ. Khổ đến tột độ là
không có lấy một tí gió mát nào. Hàng đàn ruồi và ruồi trâu đốt cô ác đến
tưởng như, mỗi lần, cô cảm thấy một cái châm cắm vào thịt mình. Cô luôn
tay vung đập không khí quanh mình, và chỉ còn biết nguyền rủa bản thân,
cuộc sống của chính mình, tình nhân mình và chàng giáo đồ. Cái nóng
không tưởng tượng được ấy và những tia nắng, những ruồi và ruồi trâu, cái
đói ác nghiệt hơn cái khát, cuối cùng trăm ngàn ý nghĩ tuyệt vọng, tất cả
làm cho cô lo sợ, tất cả kích thích cô và xuyên vào người cô. Nhón gót chân
lên, cô bắt đầu ngó xem quanh đây có ai không, và lòng đã quyết, rồi muốn
ra sao thì ra, gọi người thứ nhất đi tới, xin người ấy cứu giúp. Song, số
phận thù địch đã không cho cô khả năng ấy. Bị sức nóng bắt buộc, nông
dân bỏ ruộng nương, sau đó không trở lại đấy nữa, hôm ấy họ bận đập lúa ở
gần các trại. Do đó Hêlen chỉ nghe thấy tiếng ve kêu. Sông Amô khơi gợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.