MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 4 - Trang 144

Lưu Minh đúng là Tái Ông thất mã, gặp may ngay trong lúc rủi! Suốt

một tháng rửa bát trong quadn mì, dù không có lương nhưng ít nhất anh ta
được no bụng. Anh ta rất thích trẻ con nên chơi đùa thân thiết với Tế Oa.
Khi Tế Oa gọi anh ta là bố, lòng anh ta lại tràn ngập tình thương yêu dành
cho cậu bé. A Như nói Lưu Minh và Tế Oa rất có duyên với nhau, bởi trước
đây cậu bé không bao giờ gọi ai là bố cả.

Một tháng sau, Lưu Minh rời khỏi quán mì, anh ta về quê một chuyến để

xin bố mẹ viện trợ. Lưu Minh nói muốn tự túc xuất bản tập thơ thứ hai.

Anh ta bảo: "Sách mà không có ISBN thì bị coi là sách lậu. Cũng chính

vì lí do ấy nên tập thơ lần trước con xuất bản mới không bản được. Nếu
sách có số hiệu đàng hoàng, có nhà xuất bản chính quy thì bán ngon lành.
Biên tập của nhà xuất bản nói bây giờ thơ ca không có thị trường, không có
người xem, trừ khi con tự bỏ tiền túi ra gánh mọi chi phí xuất bản, rồi lại tự
bán... Thế nên còn cần một trăm ngàn tệ."

Cha anh ta gầm lên: "Biến! Biến ngay cho khuất mắt tao! Nếu em mày

mà nhìn thấy, nó đánh chết mày cho xem!"

Mẹ anh ta thở dài: "Coi như bố mẹ không có đứa con nào như anh! Bao

nhiêu năm rồi mà anh vẫn không thể giống người bình thường được hả? Mẹ
vẫn bảo hàng xóm anh đang làm việc ở cục đường sắt chứ không ai biết anh
mắc bệnh tâm thần. Ai đời lớn bằng này tuổi đầu rồi mà vẫn phải ngửa tay
xin tiền bố mẹ."

Lưu Minh chìa bản thảo tập thơ do minh sáng tác ra cho bố mẹ xem và

cố thuyết phuc: "Tập này con viết hay hơn tập trước nhiều! Nếu xuất bản
thành sách thì chắc chắn sẽ bán đắt như tôm tươi."

Cha anh ta giật phất tập thơ, quẳng vào bếp than tổ ong đang cháy hồng

rực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.