MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 4 - Trang 239

Nhiều năm sau, anh ta mới biết thì ra ngay từ hồi mười tuổi, anh ta đã

yêu cô bé đó, không những thế anh ta còn phải dùng cả cuộc đời để hồi ức
lại quãng thời gian ngọt ngào ấy.

Hôm sau, Thạch Lỗi không đến trường, góc đường quen thuộc ấy không

còn bóng dáng cậu bé. Suốt mấy ngày liên tiếp đều như vậy. Điệp Vũ hỏi
thăm hàng xóm mới hay tin từ giờ trở đi Thạch Lỗi không thể đi học được
nữa.

Điệp Vũ tròn mắt hói: "Vì sao ạ?"

Câu trả lời là: "Vì cậu ấy là người tàn tật."

Mặc dù đã mười bốn tuổi nhưng cơ thể của Thạch Lỗi mãi mãi dừng lại

ở giai đoạn mười tuổi, cậu đã mắc hội chứng người lùn. Có lẽ từ ngày cậu
quen Điệp Vũ thì cậu chẳng thể lớn thêm được nữa, mọi thứ đều dừng lại
trên vạch kẻ băng qua đường dành cho người đi bộ đó. Cô bé quay lại, bước
về phía cậu, dắt tay cậu đi xuyên qua dòng xe cộ tấp nập.

Cha mẹ Thạch Lỗi đưa cậu đến một bệnh viện ở ngoại tỉnh để chữa trị,

nhưng chữa suốt mấy tháng ròng vẫn chẳng hề có kết quả.

Cùng khoảng thời gian đó, gia đình Điệp Vũ chuyển nhà, sau khi có tốt

nghiệp bậc trung học thì học trung cấp, ba chữ "người tàn tật" khắc ghi vào
tim Điệp Vũ.

Rất nhiều cuộc ly biệt trong đời người chỉ cách nhau trong gang tấc,

quay mặt đi một cái đã thành vĩnh biệt, ngoảnh mặt lại thì cách trở vạn núi
ngàn sông, muốn gặp lại cũng khó.

Từ khi họ chia tay, cả hai chưa bao giờ gặp lại đối phương, mười năm

thoáng bay như cơn gió thoảng bên thềm hè...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.