MƯỜI TỘI ÁC - TẬP 4 - Trang 240

Những năm đó, rất nhiều chuyện bất ngờ đã xảy đến với Thạch Lỗi và

Điệp Vũ. Nhà Thạch Lỗi bị phá dỡ, Điệp Vũ từng trở về phố xưa tìm lại cậu
bạn cũ, nhưng không tìm thấy. Trong khi Thạch Lỗi vẫn là cậu bé nhát gan
chẳng dám băng qua đường thuở nào thì Điệp Vũ đã là một thiếu nữ trường
thành. Thạch Lỗi theo mẹ học cách may rèm cửa sổ, anh ta gần như không
ra khỏi cửa nửa bước, bởi vì mỗi lần xuất hiện trên phố đều có người gọi
anh ta là "con rùa", "chú lùn", "Võ Đại Lang".

Chúng ta buộc phải thừa nhận, tiếng cười của khán giả khi một cây hài

nào đó bắt chước động tác của người tàn tật, những lời tục tĩu mắng chửi
người tật nguyền như ngầm minh chứng thái độ miệt thị của xã hội này
dành cho người tàn tật là một tồn tại nghiễm nhiên.

Một người câm xấu xí chỉ cần bắt đầu đối xử tốt với mọi người xung

quanh từ năm mười tám tuổi. Cố gắng nhìn thế giới này bằng con mắt
khoan dung và cảm thông, cứ thế kiên trì suốt ba mươi năm thì sau đó anh
ta cũng chỉ có thể trở thành một người đàn ông câm tuổi trung niên xấu xí.

Thường ngày, Thạch Lỗi rất kiệm lời, thậm chí còn trầm lặng quá mức.

Vì muốn con thích ứng được với xã hội, cha mẹ quyết định xin cho anh ta
làm một chân gác cửa ở khách sạn. Anh ta đứng trước cửa, mặc bộ đồng
phục màu đỏ rất sến sẫm và nói với mỗi người khách bước vào cánh cửa ấy
rằng: "Rất vui được phục vụ quý khách!"

Đôi lúc anh ta lại nhớ đến Điệp Vũ. Đó là mối tình đầu của anh ta, hiển

nhiên cũng là mối tình cuối cùng.

Thỉnh thoảng Thạch Lỗi lại ngồi xe buýt về lại nhà cũ, giờ đây anh ta đã

đủ can đảm để băng qua đường một mình, nhưng khi ngồi trên xe buýt, anh
ta phải lấy hết dũng khí mới chịu đựng được ánh mắt khác thường của
những người xung quanh dành cho mình. Tựa hồ mọi người đều nhìn cậu
bé mãi mãi không thể trở thành người lớn giống như nhìn quái vật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.