MUÔN DẶM KHÔNG MÂY - Trang 108

tuyệt vọng, cô tôi hét lên. Những người lính hộ tống trả lời bọn cô phải tự
kiến tạo công xưởng, trước mắt cô là một màn u tối.

Tất cả đều bắt đầu từ hai bàn tay trắng, họ phải tự khai khẩn đất đai, nuôi

sống chính mình, giống như những người lính khi xưa tự canh tác sinh sống
nơi biên cương. Năm đầu tiên, họ ngủ trong những hang động tự tay đục,
ngoài các cây dại ra chẳng có gì để ăn. Họ làm việc cả đêm, hy vọng trồng
được vụ mùa đầu tiên. Cho đến tận hôm nay, dưới ánh trăng, cô tôi cũng
không tài nào ngủ được - vì cô đã quen cảnh lao động dưới ánh trăng năm
xưa. Cô tôi trải qua năm đầu tiên tại đây trong nước mắt, nhất là khi hay tin
bà nội tôi lâm bệnh và mất thì cô càng hối hận cho quyết định của mình.
Thế nhưng cô không thể trở về, không có giấy giới thiệu của đơn vị thì cô
không thể mua được vé xe lửa. Nếu như cô tự ý bỏ về, sẽ bị xem như đào
ngũ, sẽ bị giam trong ngục hoặc bị đưa về lại đội kiến thiết với những hình
phạt nghiêm khắc đang chờ đợi cô.

Do lớn lên tại nông thôn, nên cô tôi có thể nhẫn nại chịu khổ, nhưng về

mặt tinh thần thì rất hụt hẫng. Những cô gái tình nguyện như cô, trên thực
tế đến đây để lập gia đình cùng các binh lính. Họ bị áp lực về hôn nhân, các
lãnh đạo luôn họp giáo dục họ rằng hôn nhân không phải là chuyện riêng
mà là nhiệm vụ chính trị, ảnh hưởng đến sự ổn định của vùng biên cương tổ
quốc. Hơn nữa cô tôi cũng cần một mái ấm gia đình, vì ở nơi gian khổ này,
thân nữ rất khó sống độc lập. Dượng tôi cùng đồng đội sinh sống nơi đây
đã 3 năm. Nay gặp được các cô đến rất vui. Nhưng dượng phải chờ đợi các
cấp trên của mình chọn trước. Đến lượt dượng chỉ còn lại người cô của tôi
vừa đen, vừa xấu và nhỏ con. Tuy vậy cô tôi lại được hạnh phúc. Những cô
gái xinh đẹp do quá kỳ vọng ở tương lai, nên khi đối diện thực tế bị hụt
hẫng nhiều, có cô bị bệnh tâm thần. Còn cô tôi vốn không kỳ vọng gì
nhiều, nên không đến nỗi nào.

Trưa ngày thứ hai, vừa đến cổng nhà, tôi đã thấy cô, dượng và hai cô con

gái đang đứng ngóng tự lúc nào. Vừa bước xuống xe, tôi bị họ chụp lấy tay,
vai, rồi lại rờ đầu. Cô tôi lại bật khóc: “Cô tưởng sẽ không còn cơ hội gặp
con nữa chứ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.