MUÔN DẶM KHÔNG MÂY - Trang 149

“Cô không hiểu rõ về Taliban”- anh nói: “Mấy năm nay, họ liên tục đánh

nhau, phần lớn đều trốn trong núi, không hề thấy phụ nữ, nên rất khó chịu.
Vì thế, mỗi khi chiếm được vùng nào, họ không chừa bất cứ phụ nữ nào.
Tôi nghĩ, tốt nhất phụ nữ nên tránh xa họ.”

“Nghe nói phụ nữ Trung Quốc đều bó chân, phải không?”- lần này đến

lượt anh hỏi tôi: “Vì sao phải bó chân? Cô không cho là nó tàn khốc hơn bị
che mặt sao?”

Câu hỏi của anh có lý. Bó chân là sự thảm khốc nhất đối với phụ nữ.

Nam giới cho rằng bó chân khiến cho phụ nữ thêm đáng yêu, ngoài ra còn
có nguyên nhân khác là khiến người phụ nữ phụ thuộc hoàn toàn vào họ.
Càng thảm khốc hơn là bàn chân nhỏ như ngoại tôi phải chịu áp lực nặng
của toàn thân, lại phải lao động nuôi gia đình. Nhưng dù sao người Trung
Quốc chúng tôi đã bỏ phong tục này lâu rồi.

Keewar gật đầu, nhưng anh không hiểu được sự tự do đi du lịch khắp thế

giới của tôi. “Chồng cô vì sao để một mình cô đi ra ngoài? Anh ta yên tâm
chứ?”

“Anh ấy đương nhiên là lo lắng, nhưng không vì vậy mà cản trở lý tưởng

của tôi.”

Keewar trừng mắt nhìn tôi, tất nhiên câu trả lời của tôi khiến anh không

vừa lòng - “Anh ta có phải đang tìm lý do nào đó để bỏ cô, tìm một phụ nữ
khác?” Không nhịn nổi, tôi bật cười. Tôi nói với Keewar: “Chúng tôi đã kết
hôn mười mấy năm nay, mỗi năm phải đi công tác ba tháng. Từ ngày cưới
đến giờ, tôi chưa thấy chồng tôi có ý khác.” “Nếu như tôi là chồng chị, thì
tôi đã cưới vợ khác rồi!” May mà tôi không phải là vợ anh ấy!

Chúng tôi đã đi qua nhiều khu đền Hồi giáo, trước đền nhiều người đàn

ông ra vào. Tôi thật tiếc việc không cho phụ nữ vào đền. “Phụ nữ các chị
quá mẫn cảm, cánh nam giới chúng tôi càng xa càng tốt”- anh đùa nói. Anh
lại chợt nghiêm: “Không hiểu tại sao người Hồi chúng tôi lại cho rằng phụ
nữ không thuần khiết.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.