MUÔN DẶM KHÔNG MÂY - Trang 22

Ngoài môn học “một đối một” với giáo sư ra, các môn học khác tại

trường cũng đều khiến tôi thấy mới mẻ. Trong lớp có 30 sinh viên đến từ
chín quốc gia. Như một sinh viên thuộc quân đội Mỹ, vừa tốt nghiệp liền
đem tri thức trên học đường áp dụng vào trận chiến đầu tiên tại vùng Vịnh;
nữ ngoại giao người Nhật Masako Owada, về sau trở thành vương phi tại
Nhật Bản; có người tài năng nói lưu loát bảy thứ tiếng, mục tiêu của anh ta
là muốn trở thành người đứng đầu trong Bộ Ngoại giao khối Cộng Đồng
châu Âu. Khi chúng tôi hợp lại, mỗi người mỗi quan điểm, tranh luận kịch
liệt, giống hệt buổi thảo luận của Quốc hội Anh. Những cuộc tranh luận
quyết liệt này đã sản sinh nhiều nhà chính trị tương lai. Tổng thống Mỹ
Clinton cũng là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành về quan hệ quốc tế của
trường Oxford.

Tôi rất mến người bạn Ấn Độ đeo cặp kính tròn tròn, học vấn uyên bác,

bất cứ lúc nào cũng lôi điển cứ ra nói thao thao bất tuyệt. Lần đầu tiên gặp
nhau, anh ta hỏi tôi: “Bạn đoán xem người Trung Quốc mà tôi sùng bái
nhất là ai?”

“Chu Ân Lai?”- tôi thử nói, bởi vì Thủ tướng Chu nhân thúc đẩy mối

bang giao Trung - Ấn, đã nhiều lần sang Ấn, để lại ấn tượng sâu sắc cho
người dân Ấn.

Anh ta lắc đầu.
“Đặng Tiểu Bình?”

Lúc này nét mặt của anh ta biểu lộ thất vọng, dường như câu trả lời rất

đơn giản. Anh ta nhìn tôi, nhấn mạnh: “Là Huyền Trang đó, bạn đương
nhiên là biết rồi!”

“Ồ, chính là Đường Tăng trong Tây Du ký - bộ tiểu thuyết người Trung

Quốc thích nhất” - tôi trả lời, nhưng trong lòng lại thắc mắc anh ta sao sùng
bái Đường Tăng như vậy? Trên mặt tôi biểu lộ nét ngạc nhiên.

“Ngài là người bạn vĩ đại nhất của dân Ấn. Ngài thật là cừ. Nếu như

không có ngài, lịch sử của chúng tôi có thể vẫn còn là một mảng đen! Ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.