MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 1258

Thẩm Thanh Huyền mở to hai mắt.

Vẻ mặt Cố Kiến Thâm dịu dàng đến cực hạn, giọng nói cũng quyến

luyến, dụ người, êm đẹp như đêm hè: “Ta thích em, không phải thích thân thể
em, mà là con người em.”

Thích y? Ấn Cửu Uyên thích y ư?

Cố Kiến Thâm lại nói: “Ta biết bây giờ nói thế chỉ khiến em cảm thấy

hoang đường, ta không yêu cầu xa vời em sẽ đáp lại ta, ta chỉ muốn nâng niu,
quý trọng em, hy vọng em có thể …”

Có thể thế nào? Hắn hủy gia đình y, giẫm nát mọi thứ của y, kéo y từ

hạnh phúc vào địa ngục, hiện giờ hắn nói thích y? Muốn quý trọng y?

Hoang đường ư? Chỉ với hai chữ hoang đường sao đủ để hình dung!

Mỗi luồng tà hỏa vọt lên ngực Thẩm Thanh Huyền, khiến y co rút đau

đớn từng cơn, mùi tinh ngọt trào lên cổ họng, rồi lại bị y gắng gượng nhịn
xuống.

Y tái nhợt nghiêm mặt, cố gắng dùng giọng nói cực khẽ mà hỏi: “Điện

hạ, ngươi … thích ta?”

Cố Kiến Thâm lập tức bày tỏ chân tình: “Ta thích em, rất thích, chỉ cần có

thể che chở em chu toàn là ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi, ta không dám nghĩ
nhiều đến những thứ khác, cho nên em không cần miễn cưỡng bản thân, ta chỉ
mong em có thể tiếp tục làm chính mình.”

Làm chính mình? Đây quả là chuyện cười khôi hài nhất từ khi y mất nước

nhà tan.

Ấn Cửu Uyên thích y, Ấn Cửu Uyên muốn bảo vệ y chu toàn, Ấn Cửu

Uyên bảo muốn y tiếp tục làm chính mình …

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.