MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 1602

Dù tin y, dù biết y sẽ không rời đi, hắn vẫn không dám khát cầu quá nhiều

sao?

Thẩm Thanh Huyền đau lòng, đồng thời xen lẫn chút bấn an.

Y luôn cảm thấy mình đã bỏ sót gì đó, trong trăm triệu năm đã bỏ lỡ nhau

kia, chuyện Cố Kiến Thâm gặp phải có lẽ nhiều hơn y đã nghĩ.

Lan Phất quốc biến mất, thật sự không liên quan đến Cố Kiến Thâm sao?

Lúc ấy y đang làm gì? Thẩm Thanh Huyền cẩn thận ngẫm lại, hình như

khi đó mình đang bế quan.

Lại bế quan …

Tại sao lại là bế quan?

“Đừng sợ, tôi ở đây.”

Bàn tay to ấm áp nắm chặt y, kéo y khỏi cơn ác mộng vô căn cứ, Thẩm

Thanh Huyền đột nhiên mở mắt, nhận ra mình đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cố Kiến Thâm thấy y tỉnh, nhẹ nhàng thở ra: “Gặp ác mộng sao?”

Thẩm Thanh Huyền không kìm được, dùng sức ôm hắn.

Y ôm rất chặt, rất đỗi chặt, hận không thể khảm hắn vào tận xương thịt.

Nỗi bất an ấy như dây leo sinh trưởng, xoắn trái tim y thành một mớ hỗn độn,
khiến cho mỗi lần hô hấp của y ngập tràn trong đau đớn tê tâm liệt phế.

Thân thể Cố Kiến Thâm cứng đờ, rồi rất nhanh ôm ngược lại y: “Không

sao … sẽ ổn thôi.”

Thẩm Thanh Huyền lắc đầu.

Cố Kiến Thâm nói: “Sau này không xem nữa, nếu sợ thì không cần …”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.