MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 184

Cố Kiến Thâm nhìn y, sau một hồi mới khẽ nhếch môi mỏng:

“Thiếu gia sao có thể ngồi ở nơi dơ bẩn nhơ nhớp này.”

Nói đoạn, hắn đến gần, một tay ôm Thẩm Thanh Huyền lên.

Thẩm Thanh Huyền không từ chối, tự nhiên mà choàng tay qua cổ hắn.

Động tác này sâu sắc lấy lòng Cố Kiến Thâm, khí thế quanh thân hắn thu

lại, không khí trong nhà tranh khôi phục như thường.

Rốt cục nhóc mập mạp cũng động đậy được, nó thở phì phì, trán toát mồ

hôi lạnh:

“Hù chết bảo bảo, hù chết hù chết rồi …”

Nói xong, nó cũng nhìn rõ được Cố Kiến Thâm, sau đó … ngây dại!

So với lúc trước còn ngốc còn nhị(*)hơn.

(*) Nhị= ngốc.

Thẩm Thanh Huyền mở mắt, nhóc mập mạp rất có sức đi tìm đường chết:

“Đẹp … nhìn đẹp quá đi!”

Cố Kiến Thâm nguy hiểm nheo mắt lại.

Nhóc mập mạp cận kề cái chết hồn nhiên không hề hay biết, nó lắc đầu,

đầy mặt đều là tán thưởng cùng thưởng thức:

“Trời đất tạo thành, các ngươi … các ngươi thật đúng là đôi bích nhân

được trời đất tạo thành mà!”

Cố Kiến Thâm: “……”

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.