MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 1877

Suy cho cùng nó cũng chỉ là một đứa trẻ, cực kỳ bé nhỏ, nghe y nói, bất

an cùng sợ hãi bị dồn nén triệt để vỡ òa.

Nó rúc trong lòng bàn tay Thẩm Thanh Huyền mà gào khóc.

Thẩm Thanh Huyền nhìn nó bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng: “Đừng sợ,

mọi chuyện đều qua cả rồi.”

An ủi cục nắm nhỏ xong, Thẩm Thanh Huyền mang nó cùng tiến vào

Tinh Hải, vượt qua Vọng Tẫn, đi tới Tâm Vực.

Suốt đường đi, y đã trở thành một lão nhân gần đất xa trời.

Lúc ấy Thẩm Thanh Huyền không hề nhìn bản thân lấy một lần, hiện giờ

lại nghiêm túc quan sát thật kĩ.

Bất kể thế nào, già rồi sẽ không còn đẹp nữa.

Người cũng vậy, động vật cũng thế, dù có là thực vật, một khi già sẽ

khiến người ta nhượng bộ lui binh.

Thẩm Thanh Huyền lẳng lặng nhìn bản thân trong thủy kính, không hề

chớp mắt.

Chính vào lúc này, Cố Kiến Thâm ngoài tâm cảnh mở miệng: “Rất đẹp.”

Thẩm Thanh Huyền bị hắn chọc cười: “Ngươi đùa vui thật đó.”

Cố Kiến Thâm: “Bất kể em biến thành dáng vẻ nào, em vẫn đều rất đẹp.”

Thẩm Thanh Huyền: “Lời ngon tiếng ngọt.”

Cố Kiến Thâm không nói gì nữa.

Thẩm Thanh Huyền chọc hắn: “Tối nay ta mang bộ dạng này tới yến hội

tìm ngươi, ngươi nói ngươi có cho người đuổi ta ra không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.