MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 2130

Mắt đỏ Cố Kiến Thâm chợt lóe lên: “Chỗ nào tốt vì ta? Nó dựa vào gì để

biết thế nào là tốt cho ta.”

Hắn nói rất bình thản, ngữ điệu vẫn như mọi khi, nhưng Thẩm Thanh

Huyền lại nhận ra được chút cảm xúc khác biệt trong đó.

Cố Kiến Thâm là Đế tôn Tâm Vực, vấn đỉnh đạo Duy Tâm, hắn có niềm

kiêu ngạo của mình.

Hắn không muốn bị bất luận kẻ nào khống chế, dù là “tâm” của mình

cũng không được.

Điều này rất mâu thuẫn, nhưng bản chất con người vốn đã cực kỳ mâu

thuẫn: muốn khác với làm; thời khắc này khác với thời khắc sau; bản thân và
cái tôi lại càng khác biệt.

Vấn tâm rồi duy tâm …

Tâm Vực và Thiên Đạo hoàn toàn trái ngược.

Thẩm Thanh Huyền khẽ nhíu mày, gần như tự nhiên thốt ra: “Ta thì …”

Y còn chưa dứt lời, một luồng tanh ngọt vọt lên từ yết hầu.

“Em sao vậy?” Cố Kiến Thâm lập tức cầm tay y.

Thẩm Thanh Huyền cưỡng ép huyết khí cuồn cuộn kia xuống: “Ta không

sao.” Y điều chỉnh cơ thể thật nhanh, che giấu tâm mạch hỗn loạn một cách
đột ngột này.

Cố Kiến Thâm không hề thả lỏng, vội nói: “Em đừng gạt ta, nếu có gì

không thoải mái nhất định phải nói ta biết.”

Với y thuật của Thẩm Thanh Huyền, một khi y muốn gạt, cả giới tu chân

này đừng mong ai có thể nhận ra.

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười: “Ta làm sao có gì không thoải mái?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.