MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 260

“Xin cho Cố Kiến Thâm biết ngài sợ tối.”

Thẩm Thanh Huyền: “……” =)))))))))))))

Phía dưới còn một hàng chữ nữa: “Bổ sung: Phải nói và hành động, làm

cho người ta tin phục.”

Khóe miệng Thẩm Thanh Huyền giật một cái.

Ngọc giản sợ quá chừng, vội vàng tắt ngóm, ngoan ngoãn tỏ vẻ tui chết

rồi nha, không nhọc đại lão đốt giấy vàng cho đâu!

Sợ tối? Thẩm Thanh Huyền sao có thể sợ tối?

Có lẽ thật lâu trước kia y từng sợ, nhưng hiện tại … thế gian không thứ gì

có thể khiến y sợ.

Y đứng bất động trước mê trận, Cố Kiến Thâm hỏi y:

“Sao thế?”

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Cố Kiến Thâm nhìn y: “Hửm?”

Thẩm Thanh Huyền khựng lại … bất chấp nhỏ giọng nói: “Ta sợ tối.”

Nói ba chữ kia ra rồi …

Hai vị đại lão đương thời cùng nhau ngây người.

Thẩm Thanh Huyền thì xấu hổ quá sức, còn Cố Kiến Thâm lại ngoài ý

muốn.

Sau một hồi lâu, Cố Kiến Thâm mở miệng, giọng nói dẫn theo ý cười:

“À … ta thật sự không nghĩ tới …”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.