MUỐN PHI THĂNG THÌ YÊU ĐI - Trang 667

Thẩm Thanh Huyền ôn hòa nói: “Sau cùng Bệ hạ cũng sẽ gặp được bạn

đời đáng để tin tưởng, chẳng qua bây giờ còn hơi sớm.”

Cố Kiến Thâm nhìn y, con ngươi đen thẳm, nhưng dịu dàng đến bất ngờ:

“Liên Hoa ca ca, trẫm chỉ tin ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền nghe mà lỗ tai hơi ngứa.

Cố Kiến Thâm bé xíu gọi y như thế, y chỉ cảm thấy mềm mại êm tai, bây

giờ hắn đã là thiếu niên choai choai, giọng cũng trầm đi, gọi y như thế tự dưng
có thêm cảm giác gì đó lạ lùng.

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, không nói gì nữa.

Y vẫn rất yên tâm với Cố Kiến Thâm, tuy không thể nhắc tới chuyện tự

mình chấp chính, chỉ có điều thi hội lần này y sẽ để hắn tiếp nhận.

Tự mình chấp chính không phải chỉ nói ngoài miệng là có thể ném toàn

bộ cho hắn.

Đây là một quá trình phát triển từng bước, bàn giao từng việc mới không

phạm sai lầm.

Buổi chiều Thẩm Thanh Huyền rời cung, Cố Kiến Thâm ngồi một mình

luyện chữ trong ngự thư phòng, văn chương rơi trên giấy, một chữ “Thanh”
mạnh mẽ nằm trên đó. Ba nét phẩy khỏe khoắn, chữ Thanh lỗi lạc, một chữ
đơn giản lại hệt như tuốt kiếm khỏi đao, nhiễm cái khí sát phạt của chủ nhân.

Thanh, Tần Thanh, Tần Liên Hoa.

Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm thật lâu.

Hắn bỗng dưng viết một chấm đen thật to nhấn chìm con chữ kia, hệt như

đầm lầy lầy lội nuốt chửng con mồi.

Vậy mà hắn vẫn mong chờ, còn gì đáng để hy vọng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.