MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 100

Meg bỏ ba lô xuống sàn và nhìn quanh căn phòng.

— Thực tình mà nói, Chuck ạ, đôi khi em nghĩ rằng anh sẽ “xin chào”

em. – Cô thú nhận. – Tại sao lại rời khỏi mô ten? Ở đấy thật tiện lợi. Còn
trong cái lỗ khủng khiếp này chúng ta quên đi được cái gì?

Chuck nhìn cô bằng cái nhìn đáng sợ.

— Mô ten nào?

Meg giật mình. Cô đưa hai tay ôm mặt.

— Chuck, thế là thế nào? Anh muốn coi em là con dở người à? Em hỏi

anh về Poke, vậy mà anh nói: đấy là ai vậy? Bây giờ em… vậy mà anh nói:
mô ten nào? Thế nghĩa là thế nào? Anh làm sao thế… hay không phải anh,
mà là em làm sao?

— Anh thì ổn cả, bé em ạ. – Chuck bình tĩnh giải thích. – Chỉ có điều là

chúng ta chưa bao giờ gặp Poke. Và chưa bao giờ nghỉ ở mô ten.

Meg thất vọng thọc hai tay vào mái tóc rối bù.

— Có nghĩa là em phải nói với cảnh sát như vậy chứ gì?

Chuck nhếch mép cười.

— Bé em ạ, em thấy đấy, thì ra em vẫn có đầu óc. Đúng, tất cả là như

thế. Chẳng có Poke nào hết, cũng chẳng có mô ten nào hết.

Đột nhiên cô cảm thấy cha mẹ cô, những con người rầy rà, đáng khinh

ghét, ngôi nhà đáng ghét của họ trở nên một thiên đường trần gian hứa hẹn
sự cứu rỗi.

— Không, Chuck. – Cô nắm hai tay đấm vào trán. – Không! Em sẽ đi!

Anh cứ việc ở lại với thằng da đỏ điên ấy! Em, không muốn biết gì nữa…
Và em sẽ không nói gì với ai đâu! Đủ rồi, em sẽ đi!

— Thật ư?

Hắn nói điều ấy bằng giọng khiến cô đứng ngây ra tại chỗ. Hắn rút ra

con dao có lò xo. Thấy lưỡi dao sáng loáng, cô lùi lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.