MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 110

nhưng cô đi quá nhanh… nhanh một cách đáng ngờ.

Chuck lại tê liệt vì sợ. Ngộ nhỡ viên cảnh sát quay trở lại và nhìn thấy

cô thì sao? Lạ thật, cô bé đi đâu mà vội vã thế? Nhưng Chuck lo ngại vô ích.
Các thám tử vẫn mải mê hỏi cung người da đỏ.

Chân cứng đơ, Chuck ra khỏi sân bay. Kìa Meg đã lên xe ô tô buýt, hắn

vội vã đến chiếc Buick của mình.

Trên ô tô buýt vẻn vẹn có năm hành khách. Meg trả tiền vé và đến đầu

kia toa, nơi nói chung không có ai. Khi cô ngồi xuống, người lái xe tò mò
nhìn cô. Phải, nom bộ dạng thì chắc là cô không được khỏe. Lưng như có
kiến bò, cô vừa ngồi xuống là tim đập thình thịch như lên cơn sốt. Miễn sao
các hành khách khác không nhận thấy gì. Trong mấy phút, cô cố nén cơn
run, nhưng ô tô buýt đã ầm ầm lao lên đường nhựa và vẫn không ai quay về
phía cô. Dần dần cô yên tâm.

Ô tô buýt hòa vào dòng xe dày đặc, và Meg mở cái xắc. Cô lôi ra chiếc

phong bì màu nâu lấy ở buồng điện thoại. Cô nhìn nó, lật đi, lật lại, ngần
ngừ giây lát, rồi lấy cái cưa móng tay trong xắc ra và mở phong bì. Cô phải
biết trong này có gì.

Bên trong có năm tờ giấy bạc, mỗi tờ một trăm đô la. Thấy số tiền ấy,

cô co rúm lại vì sợ hãi… còn cái gì đây? Mảnh giấy… Đao phủ! Nỗi sợ
nhường chỗ cho sự khủng khiếp. Cổ họng tắc nghẽn lại, nhưng cô vẫn khắc
phục được cơn co thắt họng. Cô lại đọc mảnh giấy, cảm thấy người đầm mồ
hôi lạnh.

Thế là rõ cả rồi! Điều mà cô lờ mờ lo sợ té ra là sự thật! Poke là Đao

phủ! Gã đã giết bao nhiêu người? Ý nghĩ của cô quay lộn: cô cố nhớ lại. Tuy
điều đó có gì quan trọng? Giết một người là ít ư?

Tay run run. Meg cho tiền và lá thư vào phong bì và cất vào xắc.

Thế mà Chuck trói buộc mình với gã da đỏ khủng khiếp đó… và cô

cũng bị trói buộc với gã!

Meg bắt mình tập trung suy nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.