MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 112

Phải thế thôi. Cô suýt khóc nức lên vì nhẹ nhõm. Chẳng cần Chuck nào

nữa. Chẳng có cảnh sát nào nữa! Chẳng còn nghi ngại gì nữa. Cô kiên quyết
đóng xắc lại, đứng lên và theo lối đi tới chỗ người lái xe.

— Xin anh làm ơn dừng xe ở bến ô tô. – Meg đề nghị và ngạc nhiên

nghe thấy giọng mình điềm tĩnh như thế. – Gần tới rồi phải không ạ?

— Ờ… vài phút nữa. – Anh ta đáp lí nhí, không nhìn về phía cô. – Tôi

sẽ dừng.

— Cảm ơn. – Meg nói và trở về chỗ cũ.

Mấy phút sau, xe buýt lái về phía bến ô tô lúc ấy đông người và Meg

ra.

Kẹp chặt cái xắc, cô đi về phía quầy bán vé.

— Chào em.

Cô như bị sét đánh. Cô chậm chạp quay lại.

Từ cửa sổ chiếc Buick, Chuck nhìn cô. Mặt lộ ra nụ cười tự mãn.

— Chở em đi chứ, bé em? – Anh ta hỏi.

• • •

Elliot Hansen được coi là tay chơi bài brít lỗi lạc, ông ta hoàn toàn hài

lòng với cương vị thư ký câu lạc bộ Năm Mươi – ông ta là kẻ đồng tính
luyến ái bất trị, và mặt thể thao của bài brít không khiến ông bận tâm chút
nào.

Vào cái ngày nắng rực ấy, ông ta ngồi bên bàn của mình và nhìn kỹ

thám tử Lepski như nhìn con nhện lớn xù lông không biết từ đâu sa xuống
bồn tắm của người ta.

Elliot Hansen là một người đàn ông cân đối, oai vệ và nghiêm trang.

Tóc bạc dày rậm, xõa xuống cổ áo. Hàng răng giả trắng lóa mỗi ngày ông ta
đánh ít nhất ba lần. Hansen cam đoan rằng ông ta sáu mươi, nhưng dù có vứt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.