MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 144

Cô mở toang cửa buồng thứ nhất, đẩy người gọi điện ra và thọc tay vào

dưới máy… Rỗng không. Buồng tiếp theo… Buồng tiếp theo nữa… Mặt tái
nhợt, mắt cháy rực, ở cô có cái gì khiến mọi người lẳng lặng chịu đựng sự
xâm nhập sỗ sàng ấy.

Chưa đầy năm phút cô đã đi qua khắp các buồng và biết chắc chẳng

đâu có phong bì hết. Bây giờ khắp mọi nơi người ta trân mắt nhìn cô.

Ở buồng cuối cùng một người đàn ông đội mũ, răng cắn điếu xì gà.

Ông ta đứng sát thành buồng, khi Meg trâng tráo bắt đầu sờ soạng dưới đáy
máy.

— Cô mất cái gì chăng, con gà con? – Ông ta hỏi, toét miệng cười.

— Nhưng không phải là mất anh, chú gà trống con ạ. – Cô ngắt lời ông

ta, quay ngoắt đi và hối hả trở lại chiếc Buick.

— Chẳng có gì! – Cô tuyên bố, sau khi ngồi vào xe.

— Quái quỷ! Cái trò gì thế này! Em có nghĩ rằng một kẻ khốn kiếp nào

đã tìm thấy nó trước em không?

Meg xoa đầu gối thâm tím.

— Em không biết.

— Trí óc em chỉ đủ nghĩ như thế thôi ư? – Chuck nổi khùng. – Năm

trăm!

Rời khỏi chỗ đỗ, hắn cho xe chạy về bến ô tô. Suốt dọc đường hắn lẩm

bẩm cái gì một mình và chốc chốc lại đấm vào tay lái.

Xe của họ tới gần bến ô tô. Chuck thấy không có chỗ nào đỗ xe. Hắn

hãm phanh và mở cửa cho Meg.

— Buồng số 6. Bắt đầu đi. Một phút nữa anh sẽ đánh xe tới.

Trong buồng số 6, một cô gái đang gọi điện và Meg hiểu ngay: sẽ phải

chờ thôi. Mặt cô gái như tạc bằng đá. Tóc dài vàng hoe, móng tay dài như
vuốt con thú ăn thịt. Diện toàn đồ đắt tiền, cô ta vừa nói chuyện vừa vung
tay, trên tay thấy rõ ba chiếc nhẫn kim cương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.