MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 146

Họ đi dọc bờ biển, rẽ vào cái ngõ đầy hương thơm, tới gần chỗ ở của

mình.

Gã da đỏ to béo, như thường lệ, ngồi bên bàn. Thấy họ, y tươi hẳn lên,

nhưng họ không nói lời nào, đi lên phòng của mình.

Hai ngàn đô la! Lại thêm chiếc ô tô! Chuck nghĩ thế khi nhìn lưng Meg

đi ở phía trước. Gã da đỏ dở điên dở dại ấy sẽ không đến cảnh sát trình báo:
tôi bị mất chiếc ô tô! Vì gã hiểu rằng gã mà mở miệng ra là gã đi đời. Họ mà
đã ở trên đường là hết, vĩnh biệt, bạn thân mến, còn hai ngàn là của chúng
tôi!

Ở đầu cầu thang, Meg dừng lại.

— Sao em chững lại thế? – Chuck cáu kỉnh và nói sẵng đi vòng bên cô,

mở toang cửa buồng họ.

Poke Toholo ngồi trên giường, nhai cam. Chuck đứng sững ở cửa, Poke

nhổ hạt cam xuống sàn.

— Thế nào, thu nhặt được bao nhiêu? – Gã hỏi, cặp mắt đen long lanh.

• • •

Thời gian cho cô gái đeo nhẫn kim cương nói chuyện điện thoại ở bến

ô tô cho xong thì cũng là lúc đại uý Terrell hoàn toàn tin chắc rằng gã da đỏ
có tên Poke Toholo chính là Đao phủ.

Đặt trước mặt mình bản báo cáo cuối cùng đã đọc xong, ông ngả người

lên ghế bành và châm ống tẩu.

— Đấy là gã. – Terrell nói với Beigler. – Bây giờ điểm tập trung là tìm

gã.

Kết luận trở thành triệt để khi phòng điều tra các vụ giết người gửi tài

liệu của họ đến. Thứ nhất các nhân viên phòng này phát hiện ra trong căn
nhà nhỏ của mô ten Xin Kính Mời dấu tay trùng với dấu tay tìm thấy trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.