MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 148

Hễ biết là gã lặn ngay xuống đáy. Hiện giờ gã không đặc biệt cần lẩn trốn,
nhưng hễ gã đã chui vào hang hốc thì chúng ta sẽ phải mướt mồ hôi tìm gã.

— Nếu thị trưởng hứa thưởng món tiền lớn thì sẽ không thành vấn đề.

– Beigler không đồng ý, ông ta tin vào uy lực của đồng tiền.

— Người của chúng ta đã lùng sục mấy ngày nay, kiểm tra tất cả các

người da đỏ. Họ đã lần mò được gì?

— Họ đã xài hết một số giấy mà một tàu khu trục không chở hết nổi

đâu.

— Thế anh nhét cái tài sản đó vào đâu rồi?

— Chuyển cho Jack Hatchet.

Terrell liếc nhìn Beigler qua làn khói thuốc từ ống tẩu bốc lên.

— Một ý nghĩ khôn ngoan, Joe.

— Đôi khi chuyện như thế thường xảy ra với tôi. – Beigler thú nhận

không phải không có phần tự mãn. – Nếu có người nào có thể chắt gạn ở đó
ra một điều gì thì đó chỉ là Jack.

Jack Hatchet là người da đỏ Seminole duy nhất trong cảnh sát thành

phố. Ông ta làm việc ở nơi lưu trữ tài liệu, hoàn toàn không còn trẻ nữa và
nổi tiếng là có trí nhớ tốt.

— Cần hỏi xem ngộ nhỡ ông ta tình cờ vớ được điều gì chăng.

Beigler lắc đầu.

— Tự ông ta sẽ nói, thưa sếp. Ông ta cần lật đi lật lại cả tấn giấy, và

ông ta không phải loại người cần thúc ép. Tốt hơn hết là đừng động đến ông
ta. Tôi đã nói với ông ta đây là việc khẩn cấp.

Terrell rít ống tẩu. Ông suy nghĩ rất lung điều gì, rồi vơ đống báo cáo

trên bàn, xem qua và rút trong đó ra hai tờ giấy. Ông chăm chú nghiên cứu,
còn trong lúc đó Beigler châm thuốc lá.

— Chúng ta sẽ chờ xem Jack sẽ quắp đến cho chúng ta cái gì. – Ông

kết luận. – Nhưng tôi tin chắc rằng nếu chúng ta tuyên bố tìm Poke Toholo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.