MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 170

Miễn sao sống được đến lúc ấy, mẹ kiếp!

• • •

Lepski trực từ 11:00. Hiện thời chưa có tin gì, Jacoby nói với anh.

Chiếc phong bì vẫn nằm nguyên tại chỗ. Các thám tử khác đã được thay
phiên từ trước, nay lại vào chỗ của mình.

— Cứ thế này thì có thể chờ cả tháng. – Lepski khẽ lầu bầu, châm điếu

thuốc và ngồi lại trên ghế bành cho thoải mái hơn.

— Tôi đi uống cà phê… được chứ? – Jacoby đi ra cửa.

Lúc ấy từ máy bộ đàm vang lên tiếng nói của Beigler. Các thám tử

đứng ngây tại chỗ.

Beigler cho biết: đã nhận thấy một người đàn ông và một người phụ nữ

(người đàn ông không phải là người da đỏ). Xét về mọi mặt, họ đi ra sân
bay. Lúc này các xe tuần tra đã mất hút họ.

— Hãy vào phòng ngoài, Max, – Lepski ra lệnh. – Hình như đã đến giờ

của chúng ta.

Nhưng mãi đến 12:15 sự chờ đợi lâu của họ mới được ban thưởng.

Người trông thấy Meg đầu tiên là Jacoby – bằng dáng đi thành thạo, cô

tới các buồng điện thoại. Rồi sau đó cả Lepski cũng nhìn thấy.

Lepski chăm chú nhìn cô: cao lớn, tóc đen chải phẳng, ăn mặc luộm

thuộm, mặt cau có tái nhợt. Cô mở cửa buồng điện thoại B… đúng, không
nghi ngờ gì nữa, họ coi giữ chính cô.

Anh bật máy liên lạc.

— Hình như con chim đã bay tới! Tóc đen, áo cổ chui màu trắng và

quần bò xanh. Ở trong buồng điện thoại. Nhưng vì Chúa, xin đừng để ả nhận
thấy. Theo dõi ả từ xa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.