MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 18

— Chuck đấy ư?

Nghe thấy tiếng nói của người da đỏ, Chuck sững người.

— Tớ sẽ ngủ rất thính, và tớ có khẩu súng ngắn. – Im lặng một lát,

Poke nói thêm. – Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện.

Khẩu súng ngắn!

Những ngón tay của Chuck tự nó doãng ra. Gã ký sính này tuồng như

đọc được ý nghĩ của hắn.

— Cậu cứ nghỉ đi. – Hắn làu bàu. – Tớ cũng buồn ngủ rồi.

— Ngày mai ta sẽ nói chuyện.

Lát sau quả thật Chuck cũng ngủ thiếp đi.

Đến bữa ăn sáng, Poke lại đưa ra giăm bông, một ít bánh mỳ khô cứng

và một chai Cô ca Cô la.

Họ lẳng lặng ăn, nhưng Meg lại nhận thấy Poke vẫn luôn luôn nhìn về

phía Chuck và trong cặp mắt đen của gã lóe lên những đốm lửa như thể gã
cân nhắc có nên dính dáng tới Chuck không.

Ăn xong, Chuck hỏi không một chút khách sáo:

— Nếu cậu mua xe thì cậu có cho chúng tớ đi nhờ không?

Poke tới chỗ chiếc ba lô của mình, lấy ra con dao cạo điện với bộ pin,

chiếc gương bỏ túi. Đặt chiếc gương tựa vào khung cửa sổ, gã bắt đầu cạo
mặt.

Chuck nắm chặt hai tay, mặt đỏ bừng.

— Cậu không nghe thấy tớ nói gì sao? – Hắn nổi đóa.

Poke nhìn hắn và tiếp tục cạo mặt. Cạo xong, gã nói buông thõng:

— Tớ còn nghĩ đã. – Thổi vào lưỡi dao, gã xếp máy cạo điện lại và lấy

ra chiếc khăn và mẩu xà phòng. – Gần đây có con kênh. Ta đi chứ?

Tim Chuck đập dội trong lồng ngực. Cơ hội đây rồi! Cách xa Meg. Hắn

sẽ giết gã da đỏ này, rồi sẽ trở lại và nói với cô rằng gã da đỏ đã chết đuối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.