MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 182

Branzenstein nhìn cái trụ, gật đầu. Bất đồ ông ta đâm ra nghi ngờ. Liệu

ông có hóa rồ không? Lại đi làm một việc bẩn thỉu cho cảnh sát? Quỷ tha ma
bắt! Thế mà ông là một trong những người thành đạt nhất… sao lại là một
trong… phải nói là một luật sư thành đạt nhất thành phố, vậy mà lại nhận lấy
việc đi nhận dạng một gã da đỏ dở điên dở dại! Nếu là ông đi đón lấy cái
chết của mình thì sao?

Thấy Branzenstein đột nhiên thay đổi nét mặt và ngần ngừ, Hatchet

giàu kinh nghiệm hiểu: Branzenstein sợ. Cố lấy giọng thật bình tĩnh, Hatchet
nói:

— Cái trụ đá kia kìa, thưa ngài, ở phía trước.

Trên trán Branzenstein toát mồ hôi lạnh.

— Phải… phải… tôi không mù!

— Tốt lắm, thưa ngài. Lepski bảo vệ ông. Anh ấy là tay súng giỏi nhất

trong cảnh sát đấy, thưa ngài.

Hatchet hy vọng rằng câu nói đó làm cho người da trắng này thanh thản

hơn – dù sao cũng yên tâm hơn khi biết rằng mình được bảo vệ. Nhưng phản
ứng té ra ngược lại. Branzenstein càng sợ hơn.

Ông ta được bảo vệ ư? Như vậy là người ta e ngại có thể có chuyện bắn

ư? Chúa phí công! Suýt nữa thì Branzenstein hủy bỏ toàn bộ chiến dịch,
nhưng luồng mắt ông ta gặp Hatchet, cặp mắt đen của người da đỏ đứng tuổi
này nhìn chăm chú, dò xét.

Branzenstein bình tĩnh lại. Không nên để cho tên da đỏ này thấy ông ta

nhát sợ.

— Được. – Branzenstein ấp úng bằng giọng khàn khàn. – Tôi đi đây. –

Và ông ta đi về phía trụ đá, đến đó chỉ còn khoảng vài chục mét.

Đối diện với cái trụ là những quầy bán hoa quả. Tim đập thình thịch.

Branzenstein đứng đờ ra tại chỗ. Quay về phía các quầy bán hoa quả đột
nhiên trở thành việc quá sức ông ta. Thay vào đó, ông ta bắt đầu chăm chú
nhìn làn nước sánh đặc như dầu ở bến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.