MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 184

Qua đường bến lát đá đầy chật người, Poke nhìn làn nước sánh như dầu

ở bến. Liền đó gã nhìn thấy Branzenstein.

Poke nhận ra nay cái gã đẹp trai mập mạp ấy. Khi Poke phục vụ ở quán

rượu của câu lạc bộ Năm Mươi, gã phải cam chịu thói tự mãn thái quá của
thằng cha này, thái độ bao dung của y – không sao, người da đỏ cũng là
người. Với gã, Branzenstein tỏ ra lịch sự, nhưng với Poke cái lịch sự ấy còn
khó chịu đựng hơn thái độ thô lỗ ra mặt của các hội viên khác của câu lạc
bộ. Người da đỏ cũng là người!

Poke nhớ Branzenstein thuyết Jefferson Lacey là kẻ công khai khinh

miệt người da màu:

“Anh không thể không thừa nhận họ là những người cố gắng, cần cù.

Mà câu lạc bộ chúng ta tồn tại được chỉ là nhờ vào họ. Tôi thích họ. Những
người dễ mến, dễ có thiện cảm. Sao kia? Này, Jeff, xin lỗi anh, như vậy là
anh đi quá rồi đấy. Để họ là hội viên câu lạc bộ ư? Có lẽ mời cả những
người da đen nữa chăng?”

Poke cảm thấy lòng sôi sục căm thù. Branzenstein… y lởn vởn quanh

cái trụ đá làm gì vậy?

Gia đình Toholo theo đạo Thiên chúa. Hồi ở nhà, Poke bao giờ cũng

theo bố đi lễ mi xa ngày chủ nhật.

Quì gối trong cái nhà thờ chiếu sáng lờ mờ và vờ làm ra vẻ cầu nguyện,

Poke quan sát bố quỳ bên cạnh. Bố nhìn lên bàn thờ với vẻ thanh thản mà
Poke cảm thấy tuyệt vọng. Gã không thể nào biết được sự thanh thản như
vậy.

Gã nhớ đến lời vị linh mục nói với giáo dân:

“Tiếp đó là cái hôn của Judas: trong ký ức của mọi người, cái hôn đó là

dấu hiệu phản bội”.

Branzenstein hiện giờ nhìn thẳng vào gã và Poke hiểu: y đã nhận ra gã.

Branzenstein rút mùi soa lau mặt, Poke hiểu rõ: y tố giác gã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.