MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 195

nhà thờ, mùi trầm hương, nến nhấp nháy, trên mặt bố hiện lên vẻ hạnh phúc
êm đềm.

— Anh là Poke Toholo, con trai người bạn tốt của ông tôi. – Manee vừa

nói vừa dịch ra xa gã. – Bây giờ anh hãy đến ông tôi, ông sẽ giúp anh thoát
thân. Ông không bao giờ từ chối giúp đỡ ai.

— Ông của cô? – Poke vươn thẳng người trên giường, mắt tròn xoe. –

Ocida là ông của cô?

Người phụ nữ gật đầu.

— Phải. Hãy đến với ông tôi. Ông sẽ giúp anh.

Vì tuyệt vọng, tất cả bồng bềnh trước mắt Poke. Đã từ lâu gã ngờ rằng

đầu óc gã có sự trục trặc. Gã ngờ, nhưng không muốn tin: gã cho rằng gã có
thể chữa khỏi bằng sức mạnh ý chí. Nhưng lúc này gã hiểu rằng gã ốm, ốm
thật sự. Gã giết Ocida để làm gì? Chỉ cần xin Ocida che giấu gã là ông ta
làm ngay không chậm trễ.

Gã ngồi không nhúc nhích, lắng nghe cái đau theo nhịp mạch đập trong

tay, khẩu súng vẫn nằm trên đùi. Đột nhiên gã thấy rõ cuộc sống sắp kết
thúc. Sẽ chẳng ai giúp gã nữa, chẳng ai cứu vớt gã nữa.

Bậc thang thứ mười ở trên mục ruỗng. Poke nhảy cách bậc nên không

bước vào bậc thứ mười. Manee bao giờ cũng bước qua bậc đó, Lepski không
thể biết điều ấy nên bước phải bậc thang mục. Do sức nặng cơ thể của anh
ta, bậc thang gãy đánh rắc một tiếng rất to. Một tay anh ta vịn thành cầu
thang, anh ta bíu chặt lấy nó, nếu không thì chân đã ở trong cái bẫy. Sau khi
sụt xuống, anh ta rút chân lên, nhưng tất nhiên tiếng động làm anh ta bị lộ,
vì thế anh ta lao như tên lửa trên các bậc thang còn lại… khoang cầu thang
chẳng có ai, bên phải là cửa ra vào để mở. Anh ta vẫy tay cho Shields – lên
đi! – còn anh ta thì áp mình vào tường, tay cầm khẩu súng lục.

Qua khung cửa, anh ta nhìn thấy mặt sàn bụi bặm, những tia nắng

xuyên qua cửa sổ in lên mặt sàn những hình xiên xiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.