Poke giật mình khi nghe thấy tiếng bậc thang gãy rắc. Gã thoáng ném
một cái nhìn về phía khoang cầu thang sau khung cửa mở. Gã giơ súng lên.
Trên mặt gã, Manee đọc thấy vẻ tuyệt vọng, chị ta sợ hãi, lùi sang một
bên.
Bằng tay trái, Poke lấy dưới áo sơ mi ra số tiền lấy của Ocida và ném
lên giường.
— Xin lỗi. – Gã nói, nhìn cô gái. – Đầu óc tôi có cái gì trục trặc. – Gã
trỏ số tiền: – Bây giờ nó là của cô. – Ngần ngừ một lát, gã nói thêm: – Tôi
đã giết ông của cô. Đây là tiền của ông ấy. Tôi đã đoạt số tiền này. Bây giờ
nó là của cô.
Lepski lén tới dọc bờ tường, lặng người đi và lắng nghe.
Manee nhìn số tiền trên tấm khăn trắng trải giường bẩn thỉu.
Trong đời chưa bao giờ cô ta thấy nhiều tiền đến thế. Mắt cô ta mở
rộng.
— Của tôi ư?
Đầu cô ta quay cuồng. Nếu tiền quả thực là của cô ta thì đấy là cánh
cửa mở vào cuộc đời mới! Căn buồng nhỏ bé này, mùi mẽ và tiếng ồn ào của
khu phố ven biển, những ngón tay dai dẳng vội thọc vào dưới váy cô ở phía
trên một chút khi cô làm việc ở tiệm ăn, những thủy thủ da trắng mà cô phải
dẫn về đây khi muốn đổi mới tủ quần áo… với món tiền này cô sẽ quét sạch
tất cả những cái đó trong đời mình.
— Cầm lấy đi. – Poke nói, quan sát cô ta.
— Anh nói thực chứ? Đây là của tôi ư?
Cô ta giương mắt nhìn tiền, không tin ở tai và mắt mình.
— Tôi đã giết ông của cô. – Poke nhắc lại, nhưng liền đó gã hiểu rằng
cô ta không nghe gã. Tiền, cô ta không thể nghĩ đến việc gì khác. Gã bỗng
căm thù cô ta. – Vơ lấy và xéo đi.
Cô ta vơ lấy tiền và chạy ra khoang cầu thang.