Lepski cau có liếc nhìn anh ta.
— Tớ hoàn toàn không chống đối gia đình đâu. Nó có khá nhiều ưu
điểm. Cậu đang độ cường tráng, đúng là lúc lấy vợ. Cậu…
Điện thoại réo.
— Thấy chưa? – Lepski mỉm cười tự mãn. – Tớ đến là việc ập tới ngay.
– Anh ta vồ lấy ống nghe. – Cảnh sát đây. Thám tử loại một Lepski.
Jacoby bụm tay che miệng, phì cười.
— Gọi trung sĩ Beigler cho tôi. – Tiếng một người đàn ông quát lên. –
Lepski cau mày trả lời. Hạng người nào thế nhỉ? Tại sao y lại cần Beigler
hơn mình? – Có chuyện gì vậy?
— Hartley Danvaz đây. Đại úy Terrell có đấy không?
Lepski đứng thẳng người.
Hartley Danvaz không chỉ là chuyên viên giám định của ông biện lý
khu về đạn đạo học, ông ta còn là chủ một cửa hàng sang trọng bán súng
săn, nơi tất cả các nhà giàu địa phương đến mua bán. Ở thành phổ, ông ta là
nhân vật quan trọng, thêm nữa là bạn riêng của sếp của Lepski.
— Không, thưa Mr. Danvaz; hiện thời sếp không có đây. – Lepski cho
biết, nói cũng lấy làm tiếc là đã cầm máy lên. – Tôi có thể giúp được gì cho
ông không ạ?
— Hãy gửi ngay đến đây một người nào tinh khôn một chút! Kẻ cắp đã
lọt vào nhà tôi! – Danvaz gầm lên. – Hãy nói lại với đại úy Terrell, bảo khi
nào ông ấy đến làm việc thì tới đây ngay.
— Vâng được, thưa Mr. Danvaz. Tôi sẽ đích thân đến ngay, Mr.
Danvaz. – Lepski cam đoan. – Tôi đi ngay đây. – Và anh ta treo ống nghe.
— Đấy là Mr. Danvaz, – Jacoby huýt sáo, vẻ mặt lập tức trở nên
nghiêm trang.
— Phải… Có chuyện rắc rối. Cậu hãy gọi điện cho sếp. Danvaz bị mất
cắp. – Lepski đứng phắt dậy, nhanh đến nỗi chiếc ghế đổ ầm xuống sàn. Hãy