MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 59

— Đây lại là đứa trẻ tinh nghịch của chúng ta. – Ông nói với Lepski. –

Bắt tay vào việc đi. Gọi người trong phòng của anh đến đây. Tôi sẽ đưa
Riddle về nhà.

Lepski gật đầu và dùng điện thoại trong ô tô gọi về sở.

Beigler trở lại bun ga lô.

— Bọn nhà báo có thể ập đến đây ngay bây giờ. –Ông ta nói. – Để tôi

đánh xe đưa ông về nhà, Mr. Riddle.

Riddle nặng nề đứng lên.

— Tôi không muốn về nhà… hiện thời tôi không muốn. Cố nhiên ông

muốn thẩm vấn tôi. Tôi sẽ đi xe của tôi… còn ông đi theo sau tôi. Ta sẽ ra
vịnh MainBay… ở đấy yên tĩnh.

Mười phút sau, Riddle dừng xe trước cây cọ. Ban ngày ở MainBay quả

táo rơi không lọt – người ta thích nằm nghỉ trên cái vịnh này – nhưng ban
đêm thì ở đây êm ả và tĩnh mịch.

Beigler và Riddle ngồi cạnh nhau trên cát. Sau một khoảng im lặng khá

lâu Riddle nói:

— Đã xảy ra một chuyện hết sức phiền toái, phải không? Tôi e rằng tôi

cũng sắp hết đời. Tại sao tên khốn khiếp đó lại chọn tôi? – Ông ta cầm lấy
điếu thuốc lá Beigler đưa cho, cả hai cùng châm thuốc hút. – Nếu là xe
không xịt lốp thì chuyện này có thể không xảy ra. Hẳn là số phận. Tôi luôn
luôn đến bun ga lô trước Lisa, nhưng hôm nay một lốp xe bị xịt và cô ấy đến
trước.

— Xin kể chi tiết hơn, Mr. Riddle. – Beigler yêu cầu. – Xin lỗi, nhưng

tôi cần biết tất cả những điều mà ông biết. Vì tên mắc bệnh tâm thần ấy còn
có thể giết thêm một người nào đó.

— Được… xin cứ việc… hãy coi những gì mà ông thấy là cần thiết.

— Người phụ nữ ấy là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.