MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 67

Vậy mà anh có thể khoe điều gì nào? Chẳng có cái cóc khô gì hết! Tôi tạo
nên bầu không khí mà tên cuồng sát đang cần ư? Anh bảo nên hiểu anh như
thế nào đây?

Vẻ thản nhiên, Terrell vạm vỡ bắt chéo chân lên nhau.

— Tôi đã sống trong thành phố này gần suốt đời mình. – Ông nói. – Và

lần đầu tiên ở đây có hơi hướng sợ hãi. Trước kia ở đây có hơi hướng của
tiền, xếch, tham nhũng, chuyện bê bối và thói xấu, nhưng sợ hãi thì chưa bao
giờ… Còn bây giờ thì tôi ngửi thấy nó.

Hedley cáu kỉnh xua tay.

— Tôi cóc thèm để ý đến khứu giác của anh! Anh buộc tội tôi tạo nên

bầu không khí có lợi cho kẻ giết người… Xin làm ơn giải thích có lợi ở
điểm nào?

— Tôi chưa hỏi anh: những vụ giết người ấy là vì lý do gì? – Terrell

hỏi. – Và tại sao tên sát nhân tự quảng cáo mình? Khi tôi gặp vụ giết người,
việc trước tiên là tôi tự hỏi: lý do gì? Nếu là vụ giết người không có lý do thì
cảnh sát phải mò mẫm trong bóng tối. Và tôi tự hỏi: lý do của hai vụ giết
người này là gì?

Hedley ngọ nguậy trên ghế.

— Sao anh nhìn tôi thế? Đấy là công việc của anh chứ không phải của

tôi, quái quỷ ạ!

— Đúng. Đấy là việc của tôi. – Terrell rít thuốc thật đậm. – Thế đấy,

bằng cách này hay cách khác, lý do bao giờ cũng có. Khi ta gặp một tên tâm
thần, không thể xác định ngay được lý do, nhưng nó có, chỉ cần tìm cho kỹ.
Giữa McCuen và Lisa Mendoza không có gì chung: cái chết của họ là
phương tiện làm cho con người xưng là Đao phủ trở nên nổi tiếng. Hắn đặt
biệt hiệu một cách thông minh, khỏi nói. Với biệt danh như thế hắn mau
chóng được lên trang đầu của các báo. Hắn lập tức giao rắc hoang mang
trong thành phố. Tôi cho rằng đấy chính là lý do của hắn, tôi không thấy có
lý do nào khác: gieo rắc hoang mang trong thành phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.