MUỐN SỐNG THÌ HÃY… - Trang 73

Tôi sẽ yêu cầu Mr. Bevan gọi điện thoại cho bác sĩ Lowenstein. Nếu không
thì ở đây bà sẽ chạy lung tung, rồi tôi chịu trách nhiệm ư?

— Trời đất ơi! – McNeil lầm bầm, sửng sốt đến cực độ, thậm chí làm

dấu chữ thập.

Lát sau Anders trở lại và đứng ở vị trí của mình trên tấm thảm đỏ.

McNeil vẫn đứng ở lối vào, chưa trấn tĩnh lại sau điều vừa thấy, cặp mắt nhỏ
của người Ai Len hơi đờ đẫn.

— Đấy là Mrs. Henry Willliam Clayton. – Anders giải thích. – Ông già

của bà ta vào hòm năm năm trước và để lại cho bà ta năm triệu.

McNeil trố mắt.

— Ông muốn nói rằng cái túi xương già lão ấy trị giá năm triệu?

Anders cau mày.

— Pat! Người ta không nói xấu người đã chết.

— Ơ hơ. – Tiếp theo là một lúc ngừng lâu, rồi McNeil nói. – Hình như

ông đã mắng bà ta một trận nên thân phải không?

— Với họ thì chính là phải làm như vậy. Bà ta rất mê thích điều đó. Bà

ta biết nếu có người nào có tấm lòng cởi mở với bà ta thì đó là tôi.

— Trong khách sạn của ông có nhiều người như thế không? – McNeil

hỏi.

— Vô khối. – Anders lắc đầu. – Những người già kỳ quặc đã một chân

trong mồ, vậy mà tiền thì tiêu không xuể… thật buồn.

— Giá mà tôi có nhiều tiền như thế thì tôi sẽ không buồn đâu. –

McNeil nói. – Thôi, ông hãy đi chăm sóc những đứa trẻ đái dầm của ông đi,
tôi đi đây. Rồi ta sẽ lại gặp nhau. – Ông ta im bặt, rồi chăm chú nhìn Anders.
– Mụ ấy cho ông bao nhiêu tiền?

Anders che mi mắt bên phải, nheo mắt nháy nháy.

— Bí mật của hãng, Paddy ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.