MƯU SÁT - Trang 314

Thiệu Cương cổ họng khô khốc, nghĩ thầm mình dù sao cũng là

người từng trải, cần phải bình tĩnh, không được ép đối phương,
những tên chó cùn này nếu ép chúng quá, sẽ nổ súng thật. Hắn
chẳng phải muốn tiền sao, muốn bao nhiêu cứ đưa hết cho hắn
là được. Anh ta nói giọng run rẩy: “Anh à, tôi… anh muốn tiền, thì
cứ lấy đi.”

Tên cướp cười khẩy: “Được, đi, lên lầu, vào nhà mày lấy tiền.”

“Vì… vì sao phải lên lầu, trong túi tôi có tiền.”

“Mày đừng có nhiều lời, mày tưởng rằng bố mày đây muốn

cầm súng gí vào đầu mày à! Ôm túi trước ngực, đi lên, vào trong
phòng!”

Thiệu Cương đành phải làm theo, ôm túi trước ngực, bị tên cướp gí

súng vào đầu, thận trọng bước từng bước lên trên, đến tầng 2
trước cửa nhà anh ta, tên cướp nói: “Trong nhà có người chứ?”

“Ừm, có một người.”

Tên cướp lôi ra một mảnh băng dính đã chuẩn bị sẵn, dán vào

mắt thần trên cửa, bởi vì hắn lo lắng nếu như người ở bên trong
nghe thấy tiếng mở cửa, nhòm vào mắt thần trên cửa và thấy
cảnh tượng bên ngoài, rất có khả năng sẽ khóa trái cửa, không cho
họ vào, chạy vào phòng để báo cảnh sát. Đồng thời, cũng dán luôn
mắt thần trên cửa của căn hộ đối diện.

Tên trộm này suy nghĩ tinh tế tỉ mỉ thật.

“Sau khi mở cửa mày bảo nó không được lên tiếng, nó mà hét

lên, tao nổ súng bắn mày ngay. Mày nhìn cho rõ, đây là súng thật!”
Tên cướp cố tình huơ súng trước mặt anh ta, để anh ta nhìn rõ. Vỏ
kim loại, đó là không phải là súng đồ chơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.