Đi theo bên ngoài có Hướng Đại Trụ, bởi vì vóc dáng rất cao to, đầu
hắn ngang tầm cửa sổ, Hướng Uyển Ngọc nhìn thấy hắn liền nảy ra một ý
nghĩ.
Đến xế chiều, Cung Khanh rốt cục cũng có thời gian đến cung Trùng
Dương thăm Hướng Thái phi.
Hướng Thái phi ngóng trông nàng đã lâu, nhìn thấy Cung Khanh liền
cầm tay nàng cười rạng rỡ.
“Đứa bé ngoan, con gả cho Thái tử đúng là được như tâm nguyện.”
Cung Khanh mỉm cười không nói, lòng thầm nhủ: là ngài “được như
tâm nguyện” có lẽ đúng hơn. Cháu gả cho hắn, thật không uổng công lão
nhân gia năm lần bảy lượt giật dây bắc cầu, khổ tâm sắp đặt cơ hội.
Ra khỏi cung Trùng Dương, trùng hợp gặp A Cửu và Tiết Giai ở ngự
hoa viên.
Tiết Giai cười tiến lên làm lễ bái kiến, A Cửu đứng yên không nhúc
nhích, ra vẻ không thấy.
Cung Khanh không so đo với cô ta, cười cười rồi dẫn Vân Diệp Vân
hủy và mấy thị nữ Đông Cung đi.
A Cửu nhìn bóng lưng Cung Khanh, cắn răng nói: “Ngươi xem cô ta
đắc ý không, cậy đã thành Thái tử phi, còn dám kiêu ngạo với ta.”
“Cô ta đã khiến Công chúa khó chịu, vậy Công chúa cũng đừng để cô
ta dễ chịu.”
A Cửu giận dữ nói: “Nhưng cô ta là Thái tử phi, ta không thể chèn ép
như trước kia, nếu làm quá, phụ hoàng mẫu hậu đều sẽ giận, ca ca cũng có
sắc mặt tối tăm.”