MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 467

Tiết Giai đi vào, chỉ thấy Mộ Thẩm Hoằng ngồi dưới đèn, hai tay giao

nhau, nhìn ánh nến đầy vẻ suy tư, mặt mày như họa.

Cô ta thỏ thẻ một tiếng, “Biểu ca.”

“A Giai.” Mộ Thẩm Hoằng cười gật đầu, “Sách mới mượn lúc sáng đã

đọc xong rồi sao?”

“Không phải, muội đến cám ơn biểu ca.” Tiết Giai cười tiến tới,

“Muội tự tay làm điểm tâm mời Công chúa, cô ấy lại chê khó ăn. Muội
không tin, thỉnh biểu ca nếm thử, nhận xét tay nghề của muội, cho muội
một lời công bằng.”

Mộ Thẩm Hoằng cầm miếng điểm tâm, ngắm nghía rồi khen: “Hình

thức tinh xảo đẹp mắt, không ngờ A Giai khéo tay thế, còn biết làm điểm
tâm, để ta nếm thử.” Dứt lời, hắn đưa miếng điểm tâm lên mồm.

Tiết Giai như ngừng thở, căng thẳng nhìn hắn chăm chú, miếng bánh

hoa mai đã chạm đến môi, Mộ Thẩm Hoằng như sực nhớ ra chuyện gì đấy,
cười dịu dàng với Tiết Giai: “Ta nhớ ra rồi, trong tẩm điện còn chút trà
Bích Loa Xuân núi Nam Hoa, để ta đi lấy, chúng ta vừa ăn điểm tâm vừa
uống trà tâm sự, muội chờ ở đây, ta có chút chuyện muốn nói với muội.”

Dứt lời, hắn nở nụ cười trìu mến, đứng dậy ra khỏi thư phòng.

Tiết Giai không thể làm gì khác hơn là chờ trong phòng, thấy ngày dài

tựa năm. Thành bại là ở lúc này. Hôm nay A Cửu đã đề cập với Độc Cô
Hoàng hậu chuyện nên chọn cho Đông Cung một Lương đệ, Độc Cô Hoàng
hậu từ chối cho ý kiến, hiển nhiên đã động lòng. Kiều Vạn Phương kia
sống rất khôn khéo, dưỡng thương trong thái y viện nhưng ngày nào cũng
lết chân đau đi thỉnh an Độc Cô Hoàng hậu, khiến Độc Cô Hoàng hậu càng
lúc càng có thiện cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.