MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 514

nhĩ càng thơm trơn ngọt.

Mớm xong, hắn dùng lưỡi liếm bờ môi anh đào, cười hỏi: “Đã biết

chưa?”

Mặt nàng ửng hồng, đẩy hắn: “Rõ ràng ngài tự ăn được.”

“Khanh Khanh không bón ta sẽ không ăn.”

Không ăn rõ ràng là không được, nàng còn việc phải nhờ vả hắn, rơi

vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là ngậm canh ngượng ngùng
mớm cho hắn.

Xong một thìa hắn còn nhấm nháp môi nàng mới buông tha, vì vậy ăn

xong hai người đã hô hấp dồn dập, ý do vị tẫn, không khí mờ ám càng lúc
càng dày đặc, công cụ châm lửa đã rục rịch sau mông nàng.

Không thể làm ở đây, nàng ngượng ngùng buông thìa, muốn tránh

ngực hắn. Ai ngờ hắn không tha còn ôm chặt hơn, cầm tay nàng đặt xuống
thân dưới, bình tĩnh hỏi: “Khanh Khanh muốn nó sao?”

Nàng vừa nghe mặt liền đỏ bừng, giằng tay lại, “Ai muốn chứ.”

“Không muốn sao…” hắn a một tiếng, có vẻ rất thất vọng, “Vậy

Khanh Khanh về trước đi, xong chỗ tấu chương này ta sẽ về an giấc.”

Nàng nhìn chồng tấu chương cao ngất thì hốt hoảng, từng đấy tấu

chương biết đến lúc nào mới xong.

“Ngày mai lại xem tấu chương.”

“Ngày mai có việc của ngày mai.” Hoàng đế không dễ làm, mỗi ngày

đều phải hao phí vô số thời gian tinh thần cho tấu chương.

“Khanh Khanh về ngủ trước đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.