MỸ NHÂN KHÓ GẢ - Trang 650

Độc Cô Thái hậu đã hết mọi hy vọng với nhà họ Tiết, mặc dù Độc Cô

Đạc thừa kế tước Định Viễn Hầu, nhưng năng lực có hạn, không phải người
gánh vác nghiệp lớn. Bà ta nghĩ tới nghĩ lui, giờ muốn gây dựng phe cánh
chỉ có thể dựa vào biểu huynh Trịnh Giác Trí.

Mộ Thẩm Hoằng cười nói: “Phong thưởng thế nào nhi thần xin theo ý

mẫu hậu.” Dứt lời liền cùng Cung Khanh cáo lui, muốn Cung Khanh về
nghỉ ngơi cho sớm.

Đế hậu đi rồi, Độc Cô Thái hậu cầm tay Trịnh Linh Tuệ, nói nhỏ: “Tuệ

nhi, nếu bảo con ở lại trong cung cùng biểu cô, con có bằng lòng hay
không?”

Trịnh Linh Tuệ đỏ mặt, cúi đầu không nói. Đối diện với ngoại hình

phong thái của Mộ Thẩm Hoằng hiếm có thiếu nữ nào lại không xiêu lòng.
Trịnh Linh Tuệ cũng đoán được Độc Cô Thái hậu bảo cô ấy theo Mộ Thẩm
Hoằng về kinh là có ý tứ.

Độc Cô Thái hậu nói: “Con đã bằng lòng, để ta tìm lúc thích hợp nói

với Hoàng hậu.”

Sức khỏe Độc Cô Thái hậu dần khởi sắc, nhưng tinh thần vẫn sa sút

như cũ. A Cửu chết khiến bà ta như mất một nửa hồn phách, thuốc không
chữa được tâm bệnh. Ngày đấy vì bảo vệ A Cửu, bà ta đã gạt mẹ con Cung
Khanh qua một bên, giờ A Cửu chết, Cung Khanh lại bình yên vô sự, mỗi
ngày thấy Cung Khanh thỉnh an lại nhớ đến A Cửu, lòng nhức nhối khó
chịu.

Sự có mặt của Trịnh Linh Tuệ bổ sung chỗ trống của A Cửu, trở thành

niềm an ủi với Độc Cô Hoàng hậu. Con người cô ấy hoạt bát nhanh nhẹn,
có sự cởi mở của thiếu nữ tái ngoại, lại bởi vì là cháu họ của Độc Cô Thái
hậu, càng thêm thân thiết hơn người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.