NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 145

đó là lần duy nhất khi chi ấy thất bại trong sự hiểu biết. ‘
‘ Cô không thể chắc về việc đó, cô Warren. Tới thăm một người thân
thương trong tù có thể tạo ra một ấn tượng kinh khủng lên một cô gái
nhạy cảm. ‘
‘ Có thể. ‘
Angela Warren đứng dậy. Cô nói :
‘ Sau lời tuyên án, khi mình đã bị kết tội, chị đã viết cho tôi một lá
thư. Tôi chưa bao giờ cho ai xem nó. Tôi nghĩ tôi phải cho ông xem
bây giờ. Nó có thể giúp ông hiểu Caroline là người thế nào. Nếu ông
thích ông cũng có thể đưa nó cho Carla xem. ‘
Cô đi tới cánh cửa, rồi quay lại nói :
‘ Đi với tôi. Có một bức chân dung của Caroline trong phòng tôi. ‘
Lần thứ hai, Poirot đứng nhìn trân trối vào một bức chân dung.
Như một bức tranh, bức chân dung của Caroline thật tầm thường.
Nhưng Poirot nhìn nó với sự thích thú-Nó không có cái giá trị mỹ
thuật của mình để hấp dẫn ông.
Ông thấy một gương mặt trái xoan dài, một khuôn hàm hòa nhã, một
biểu cảm ngọt ngào, có một chút rụt rè. Đó là một gương mặt không
chắc chắn về chính mình, dễ xúc động, với một vẻ đẹp lãnh đạm ẩn
giấu. Nó thiếu đi tính mạnh mẽ và sinh khí của gương mặt con gái bà
ta-năng lượng và sự say mê với cuộc đời Carla Lemarchant chắc chắn
đã thừa hưởng từ cha cô ấy. Đây là một người ít tính quả quyết. Lúc
này đây, nhìn vào khuôn mặt được vẽ, Hercule Poirot hiểu tại sao một
người giàu trí tưởng như Quentin Fogg đã không thể quên được bà ta.
Angela Warren đứng bên cạnh ông một lần nữa-một lá thư trên tay cô.
Cô khẽ nói :
‘ Giờ ông đã thấy được chị ấy trông ra sao rồi-đọc thư của chị ấy đi. ‘
Ông mở nó một cách cẩn thận và đọc những gì Caroline Crale đã viết
mười sáu năm về trước.
Angela bé nhỏ thân yêu của chị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.