NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 216

có tự hỏi rằng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô ta không? cho rằng
lời lăng mạ cô ta dành cho tôi-cũng như cho sự thật rằng cô ta đã giết
người bạn mà tôi yêu quý hơn bất cứ ai trên đời! ‘
Run rẩy một cách dữ dội, Philip Blake thốt lên:
‘ Tôi không muốn nói về nó, ông có nghe không? Ông đã có câu trả
lời cho mình. Giờ thì đi đi! Và đừng bao giờ nhắc lại vấn đề đó với tôi
nữa! ‘
II
Tôi muốn biết, ông Blake, thứ tự mà những vị khách của ông ra khỏi
phòng thí nghiệm vào cái ngày đó?
Meredith Blake miễn cưỡng.
‘ Nhưng, ông Poirot thân mến ơi, sau mười sáu năm! Làm sao tôi có
thể nhớ được? Tôi đã nói với ông Caroline là người cuối cùng ra khỏi
phòng. ‘
‘ Ông chắc chắn về điều đó chứ? ‘
‘ Vâng-Ít nhất-Tôi nghĩ vậy... ‘
‘ Giờ chúng ta hãy đi đến đó. Chúng ta phải hoàn toàn chắc chắn, ông
thấy đó. ‘
Vẫn còn miễn cưỡng, Meredith Blake dẫn đường. Ông mở khóa cánh
cửa và xoay các cánh cửa chớp. Poirot nói với ông một cách có uy
quyền:
‘ Giờ thì, bạn tôi ơi. Ông đã khoe với những vị khách của mình những
chế phẩm thảo dược thú vị của ông. Giờ thì nhắm mắt lại và suy nghĩ.

Meredith Blake ngoan ngoãn làm theo. Poirot kéo chiếc khăn tay trong
túi mình ra và nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Blake thì thầm, mũi ông
giật nhẹ.
‘ Vâng, vâng-kì lạ làm sao cái cách mà những việc hiện về với ta.
Caroline tôi nhớ, đã mặc một chiếc đầm màu cà phê nhạt. Phil trông
có vẻ chán nản. Nó luôn nghĩ sở thích của tôi khá là ngu si. ‘

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.