NĂM CHÚ LỢN NHỎ - Trang 235

Chậm rãi, Angela Warren lấy lá thư từ trong giỏ của mình ra và đưa nó
cho Poirot. Cô cay đắng nói:
‘ tôi ước tôi chưa bao giờ cho ông xem nó. ‘
Cô ngoảnh mặt đi, nhìn ra cửa sổ.
Trong khi Hercule Poirot đọc to lá thư cuối cùng của Caroline Crale,
những cái bóng tối dần đi trong những góc của căn phòng. Carla có
một cảm giác bất chợt về một ai đó trong căn phòng, tập hợp hình
dáng, lắng nghe, thở, chờ đợi. Cô nghĩ: ‘ Bà ấy đang ở đây-mẹ tôi
đang ở đây. Ca-Caroline Crale đang ở đây trong căn phòng này! ‘
Giọng Hercule Poirot ngừng lại. Ông nói:
‘ Tôi nghĩ, tất cả mọi người sẽ đồng ý rằng đó là một lá thư đáng chú
ý. Cũng là một lá thư đẹp đẽ nhưng chắc chắn là đáng chú ý. Vì có
một sự bỏ sót gây ấn tượng sâu sắc trong đó-nó không chứa lời cam
đoan vô tội. ‘
Angela Warren nói mà không quay đầu lại: ‘ Điều đó là không cần
thiết. ‘
‘ Vâng, cô Warren, nó không cần thiết. Caroline Crale không cần nói
với em gái mình rằng bà ấy vô tội-bởi vì bà nghĩ em gái mình biết rõ
sự thật đó-biết nó với những lí do tốt đẹp nhất. Tất cả Caroline Crale
đề cập đến là an ủi, làm yên lòng và ngăn chặn khả năng của một lời
thú tội từ Angela. Bà ấy lặp đi lặp lại- Ổn rồi, em yêu, ổn rồi. ‘
Angela Warren nói: ‘ Ông không hiểu ư? Chị ấy muốn tôi vui, chỉ vậy
thôi. ‘
‘ Vâng, bà ấy muốn cô được vui, điều đo rõ ràng một cách thừa thải.
Nó là mối bận tâm của bà ấy. Bà ấy có một đứa con nhưng không phải
là đứa trẻ mà bà đang nghĩ đến-điều đó xếp sau. Không, là em gái bà
ấy, người mà chiếm giữ tâm trí bà, bỏ qua hết mọi thứ khác. Em gái bà
phải được an lòng, phải được khích lệ để sống cuộc đời của cô ấy,
được hạnh phúc và thành công. Và vì thế gánh nặng của sự chấp nhận
có lẽ không quá lớn, Caroline bao hàm điều đó bằng một cụm từ đầy ý
nghĩa: ‘ Người ta phải trả những món nợ của mình. ‘

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.