NĂM EM GẶP ANH - Trang 10

hoa Dã Yên Thảo phát triển, tôi cũng không nghĩ điều đó là tàn nhẫn. Tôi
phần nào thấy vẻ đẹp bên trong nó. Công bằng và trọn vẹn một cách đáng
yêu. Đó chính xác là điều mà ông tôi yêu thích, khi bây giờ những ngón tay
của ông không còn góp phần làm cho khu vườn rộng tuyệt đẹp nở hoa, mối
quan tâm lớn nhất của ông nữa rồi.

Ông tôi yêu thích việc làm vườn đến nỗi đã đồng ý đặt tên cho tôi là

Jasmine

[1]

. Đó là những bông hoa ông đã đem vào bệnh viện thăm mẹ tôi

ngày tôi ra đời: bó hoa được hái từ cái giàn gỗ mà ông đã đóng và sơn đỏ
dựa vào bức tường sau râm mát, những bông hoa được gói trong giấy báo và
buộc dây nâu, những giọt nước mưa còn đọng lại trên cuống chảy dài xuống
dòng mực trên trò chơi giải đố ô chữ Thời báo Ireland còn đang dở dang. Đó
không phải là những bông hoa nhài mùa hè mà ta biết qua những cây nến
thơm đắt tiền hay lọ nước hoa xịt phòng thơm tho, tôi là một đứa trẻ sinh ra
vào mùa đông, và vì thế là hoa mùa đông - những bông hoa như các ngôi sao
nhỏ màu vàng nở rộ trong vườn của ông làm sáng bừng cả mùa đông ảm
đạm. Tôi không nghĩ là ông có quan tâm đến ý nghĩa đó, và tôi cũng không
biết liệu ông có đặc biệt cảm thấy vinh dự bởi lòng kính trọng mà mẹ tôi bày
tỏ bằng cách đặt tên tôi theo tên những bông hoa mà ông mang đến. Tôi nghĩ
ông cảm thấy đó là cái tên kỳ quặc cho một đứa trẻ, nó vốn chỉ dành cho hoa
cỏ trong vườn của ông, chưa bao giờ được dùng cho người. Ông tên
Adalbert, theo tên một vị thánh, người đã từng là một nhà truyền giáo ở
Ireland, và tên đệm là Mary, và ông không quen với những cái tên không
xuất phát từ kinh thánh. Một mùa đông trước đó, ông đã đem hoa Thạch
Nam Tím đến cho mẹ tôi khi mẹ sinh chị, và thế là Heather

[2]

đã trở thành

tên của chị tôi. Một món quà đơn giản khi chị tôi chào đời, lại làm tôi băn
khoăn về ý định của ông quanh cái tên của tôi. Khi nhìn nó, tôi đã phát hiện
ra hoa nhài mùa đông có dây mơ rễ má trực tiếp với hoa Thạch Nam mùa
đông, một sắc màu khác cho khu vườn mùa đông. Tôi không biết liệu đó có
phải do tính cách của ông, nhưng tôi luôn hy vọng hầu hết những người kín
tiếng đều có một sức lôi cuốn và lượng kiến thức mà những người ít kiềm
chế không có được; rằng việc họ không lên tiếng có nghĩa là trong đầu họ
đang xuất hiện những ý nghĩ quan trọng hơn. Có thể cái vẻ mộc mạc của họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.