NĂM EM GẶP ANH - Trang 115

Anh xoay sở tóm được eo cậu bé và lôi con trai về hướng ngôi nhà, nhưng

cậu ta gập người xuống và quằn quại thoát khỏi cái ôm của cha mình. Cậu ta
tung những quả đấm trúng vài nơi trên người anh khiến anh phải lùi lại vì
đau. Nhưng đó không phải là điều khiến tôi xúc động, mà là hai đứa bé nhỏ
hơn đang đứng bên cánh cửa mở rộng, có vẻ bị chết điếng trong bộ đồ ngủ,
một đứa đang siết chặt con gấu nhồi bông vào ngực, hình ảnh đó lôi tôi ra
khỏi giường và khoác lên bộ đồ thể thao trước khi có một giây suy nghĩ nào.
Khi mở khóa cửa trước tôi hầu như bị húc ngã bởi ngọn gió lồng lộng. Mọi
thứ trong lối đi hành lang - tập giấy ghi chú trên bàn điện thoại, mũ, áo
choàng - có vẻ bị cuốn đi, nháo nhào đến góc xa của ngôi nhà giống như
những con chuột khi bật đèn lên. Tôi phải chiến đấu để kéo cánh cửa đóng
lại phía sau lưng, dùng cả hai tay, kéo mạnh với tất cả sức lực. Ngọn gió
lạnh lẽo, hoang dại giận dữ. Trời nổi cơn thịnh nộ, và bên kia đường hai
người đàn ông quật nhau một cách điên cuồng như thể chạm vào cơn giận
dữ của Mẹ Tự nhiên.

Tôi thấy một việc, điều mà anh hẳn sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, và

mặc dù không phải là người hâm mộ anh cuồng nhiệt, tôi biết rằng việc xảy
ra là vô ý. Anh đã vô tình đánh trúng đứa con trai. Trong lúc cố gắng với tới
con trai và tự vệ trước những nắm đấm của cậu bé, chẳng hiểu bằng cách
nào đó anh đã chạm vào mặt con. Tôi tình cờ nhìn thấy gương mặt anh vào
khoảnh khắc đó, và trước khi biết việc anh mới vừa làm, nét biểu cảm trên
mặt anh đã tiết lộ ra. Nếu không nhìn thấy thì khó có thể hiểu đó chỉ là tai
nạn, nhưng tôi hiểu. Đôi mắt anh đột nhiên trở nên ám ảnh, sợ hãi - kinh
hoàng. Sự khiếp sợ mạnh mẽ đến nỗi anh trông như phát bệnh. Anh liều
mạng tóm lấy con và bảo vệ nó, nhưng cậu con trai la hét và đẩy anh ra xa,
giữ chặt cái mũi bị chảy máu, quát tháo, buộc tội, gọi người đối diện bằng
những cái tên mà một người cha không bao giờ muốn bị gọi bởi con trai
mình. Những đứa trẻ đứng ở cửa đang khóc và anh cố để dỗ chúng nín, cùng
lúc đó cơn bão nổi cơn thịnh nộ; những cái ghế trong vườn, trước đây có vẻ
được gắn chặt xuống nền đất, đột nhiên bị thổi tung lên như thể tham gia vào
vở kịch gia đình. Một cái ghế ngã ra sau, một cái khác bị nhấc bổng lên và
trượt qua nền đất như thể không trọng lực, rồi hạ cánh một cách nguy hiểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.