NĂM EM GẶP ANH - Trang 117

Anh gật đầu khi hiểu thấu được điều đó, một ánh nhìn xa xăm đọng trên

mặt. “Tốt. Tốt.”

“Tốt à?”
“Có nghĩa là nó sẽ bớt ham muốn làm điều đó một lần nữa.”
Tôi xem xét những mảnh kính vỡ rải rác xung quanh nền đất.
“Cô vất vả với tất cả những thứ này rồi,” anh nói.
Tôi nhún vai, như thể chẳng có gì đáng nói, vẫn còn cảm thấy xấu hổ là

anh đã chứng kiến cảnh tôi làm việc như điên như thể có một lò phản ứng
hạt nhân đang bùng nổ bên trong. Khu vườn của tôi vẫn phẳng, dốc về một
bên và xuôi ra sau. Vị trí thứ hai được lát cùng một thứ đá giống như lối lái
xe, nhưng khu vực dốc xuống là một mớ lộn xộn xấu xí và không có cỏ. Tôi
không định làm phần đó. Lại một công việc khác chưa hoàn thành. Tôi nghĩ
đến Larry và lòng lại bừng lên cơn nóng giận.

“Cô có thể làm một hòn non bộ với những cái này,” anh nói, ra dấu chỉ

những hòn đá bể trong thùng đựng. “Ông bà tôi có một ngọn đồi trong vườn.
Họ đã biến toàn bộ nó thành một hòn non bộ. Trồng trọt ở giữa nó. Tôi có
thể bảo Fionn giúp một tay. Chúng có vẻ nặng đấy.”

Tôi nghĩ đến hàng tá những câu châm chọc, vô tình vô nghĩa để đáp lại

anh, một cách thẳng thắn. Cái ý kiến lố bịch, nhưng tôi kiềm chế được.

Anh đang nhìn ngôi nhà phía sau tôi, đợi chờ có được một lời mời.
“Anh nên để yên cho thằng bé ngủ,” tôi nói.
“Tôi biết. Tôi cũng muốn vậy nhưng mẹ thằng bé sắp đến.”
“Ồ. Khi nào?”
Anh ta nhìn đồng hồ. “Mười lăm phút nữa. Nó đã có một trận bóng bầu

dục.”

“Viếng thăm chẳng đúng lúc chút nào sau một trận say xỉn.” Lại thêm một

việc sẽ làm người “quản gia” chẳng vui đâu.

[9]

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi

vừa muốn, vừa không muốn biết.

“Tôi có nhiệm vụ đi đón nó sau một trận bóng bầu dục ngày hôm qua.

Nhưng khi tôi đến thì nó không có ở đó. Nó đi chơi với bạn bè. Về nhà tối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.