NĂM EM GẶP ANH - Trang 122

hàng đêm tôi quan sát anh đập rầm rầm lên các cánh cửa, bị nhốt bên ngoài,
tôi đã mong cô ấy không cho anh vào.

“Amy và lũ trẻ đang ở đâu?” tôi hỏi, khi chúng ta đi bộ xuống con đường.
“Ở chỗ cha mẹ cô ấy.”
“Cô ấy sẽ quay về chứ?”
“Tôi không biết. Cô ấy sẽ không nói chuyện với tôi. Những câu mà cô

vừa nghe là hầu như tất cả những gì cô ấy đã nói trong những ngày này.”

“Cô ấy đã viết cho anh một lá thư.”
“Tôi biết.”
“Anh nên đọc nó.”
“Đó là điều mà cô ấy nói.”
“Vì sao anh không đọc nó?” Anh ta không trả lời.
“Đây này.” Tôi trao lá thư. Anh nhìn nó thoáng ngạc nhiên, rồi nhét vào

túi. Tôi không tin là anh sẽ đọc nó, nhưng ít ra tôi đã trao nó cho anh. Phần
việc của tôi đã hoàn thành. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng tôi vẫn
không cảm thấy hài lòng là công việc của tôi đã xong. Anh vẫn chưa mở nó
ra.

“Anh sẽ đọc nó chứ?”
“Lạy Chúa, có cái gì giữa cô và lá thư này vậy chứ?”
“Nếu tôi được trao một lá thư từ người vợ vừa mới bỏ tôi, tôi sẽ muốn

biết nó viết gì.”

“Cô bị đồng tính à?”
Tôi trợn tròn mắt. “Không.” Anh cười khúc khích.
“Tôi nhận thấy là cô không đi làm,” anh nói. “Nghỉ phép hay...”
“Tôi đang ở chế độ về vườn,” tôi ngắt lời, trước khi nghe bất cứ từ ngữ

xúc phạm nào mà anh sắp thốt ra.

“Đúng rồi.” Anh mỉm cười. “Cô biết thực ra điều đó không có nghĩa là cô

phải tự làm vườn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.